Con trải lòng: “Sao con lớn nhanh vậy? Con chưa muốn lớn. Lớn lên không có gì vui”. Mẹ nghe thì hơi bất ngờ, nhưng mẹ đã biết cách.
Bận bịu nên khá lâu mẹ chưa đưa con ra ngoài chơi, thỉnh thoảng 2 mẹ con cần thứ gì đều chỉ đặt mua trên mạng. Tuần rồi, con gái làm bài kiểm tra đạt kết quả tốt, mẹ hỏi thích gì, sẽ được thưởng. Không đắn đo, con nói muốn đi chơi thú nhún.
Hồi còn ở tiểu học, gần như tháng nào con cũng được cưỡi thú nhún. Từ khi dịch bệnh bùng phát, thành phố giãn cách, mẹ không dám cho con đến những nơi đông đúc nữa. Rồi con dậy thì, lớn nhanh phổng phao. Cô chủ nhiệm bảo con cao nhất lớp. Dù vậy, mẹ không thấy có sự biến chuyển nào về tính cách và sở thích của con, vẫn yêu trò cưỡi thú nhún.
Ảnh mang tính minh họa – Freepik |
Mỗi lần con nhắc đến trò chơi này, mẹ đều lảng tránh, đổi đề tài khác. Con thắc mắc, mẹ nói, đó là trò dành cho các em nhỏ; con lớn lắm rồi, không còn phù hợp nữa. Con cố “cãi lý”, con lớn xác nhưng tâm hồn của con vẫn còn “có chút xíu thôi”.
Nhiều lần mẹ tránh né thành công nhưng chuyến này không thể. Đã lỡ hứa nên phải giữ lời. 2 mẹ con đến quầy vé của khu trò chơi. Cô nhân viên nhíu mày nhìn con một lúc rồi mỉm cười trao vé. Sung sướng cầm tấm vé, con nhảy chân sáo đến chỗ chú bảo vệ. Nhưng con không chạy bay vào như mọi khi mà nán lại đợi mẹ.
Lay lay tay mẹ, con hỏi lí nhí: “Sao toàn mấy em nhỏ xíu không vậy mẹ? Không thấy có ai lớn như con?”. Mẹ trỏ tay vào một số người, bảo họ bằng con đấy. Con giãy nảy, đó là các phụ huynh đi kèm để trông nom con của họ. Nhìn thật kỹ vẫn không có bạn nào giống con. Luyến tiếc xen lẫn ngại ngùng, con nửa muốn vào chơi, nửa muốn ra về.
Chú bảo vệ bước tới, nụ cười và ánh mắt của chú nhìn con tương tự như cô bán vé, khiến con bối rối lảng tránh. Chú hỏi có vào cửa không, con không trả lời mà kéo tay mẹ bước vội ra ngoài. Thấy một em nhỏ cùng cha mẹ tiến đến quầy vé, con đề nghị mẹ tặng tấm vé cho họ. Tưởng ra về, ai ngờ con muốn được đưa sang khu vui chơi bên siêu thị khác, nơi có nhiều trò chơi hơn và đông đúc hơn. Con lý luận, ở đó mới có nhiều bạn cỡ con chơi thú nhún.
Cuối tuần, siêu thị đông đúc, khu vực trò chơi càng tấp nập. Rút kinh nghiệm, mẹ không mua vé sớm, đợi con quan sát rồi quyết định. Vẫn chỉ có những đứa trẻ bé xíu cưỡi thú với sự giám sát của người lớn. Sợ con thất vọng, mẹ đề nghị chơi trò nhảy nhạc. Con lắc đầu. 2 mẹ con chọn món ăn trưa, mua sắm một ít rồi ra về.
Ảnh mang tính minh họa – Jcomp |
Trên đường về, mẹ hỏi gì con cũng chỉ trả lời qua loa. Rõ ràng con không vui. Thật lâu sau, con mới trải lòng: “Con lớn thật rồi hả mẹ? Sao con lớn nhanh vậy? Con chưa muốn lớn. Lớn lên không có gì vui”.
Thật ra, lớn lên cũng có nhiều điều thú vị, tại con chỉ vừa lớn, chưa kịp nhận ra sự thay đổi để nhìn thấy những điều đó. Hoặc con đã nhận ra một ít mà không để ý.
Ví dụ, con biết mắc cỡ với bạn bè khi buổi sáng đi học vội vàng quên chải tóc. Con biết xấu hổ vì giày thể thao có nhiều vết bẩn chưa giặt. Chiều chiều, con không còn ra đầu hẻm chơi với các bạn trai chỉ vì ghét bị bạn trêu chọc, ghép đôi. Và hôm nay, con xấu hổ nếu cưỡi thú nhún chung các em nhỏ hơn.
“Vậy những điều thú vị mà mẹ nói là gì?”. 2 mẹ con vừa về đến nhà. Bị con hỏi bất ngờ, mẹ không biết lựa chọn điều gì hay ho nhất. Mẹ nói sẽ nhớ lại ở tuổi của con ngày xưa mẹ thích những gì rồi cùng con khám phá. Chỉ có điều, nó chắc chắn không phải là thú nhún. Con xấu hổ, cười che mắt, xin mẹ không nhắc chuyện ngày hôm nay nữa.
Quỳnh An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-chua-muon-lon-a1484117.html” name=””]