Ở Pakistan, sự mềm mại của cỏ luôn đi kèm với sự chắc và cứng của đá.
Người ta thường biết đến Pakistan qua những bản tin với bom đạn, khói lửa… nên trong tưởng tượng của tôi đó là một đất nước bất ổn chính trị và bất công với phụ nữ. Tuy nhiên, những gì tôi chứng kiến ở đất nước này trong hơn nửa tháng mang đến cho tôi nhiều điều bất ngờ.
Lễ đóng cửa biên giới
Du khách tham gia lễ đóng cửa biên giới |
Tôi bay sang Pakistan vào một đêm đầu tháng tư, cũng là thời điểm bắt đầu mùa xuân trên dải đất này. Dù đã được cảnh báo là trời khá lạnh nhưng khi xuống máy bay dưới trời mưa nhẹ, tôi khá thích thú vì được mặc áo phao, đội mũ len trong khi Sài Gòn sáng hôm đó khá nóng.
Khi đến khu vực trước sân bay, tôi ngạc nhiên bởi từng đoàn người vui vẻ đi lại. Nếu họ nhìn thấy khách du lịch, hãy đến và yêu cầu họ chụp ảnh với họ.
Sau vài ngày ở Lahore, tôi nhận ra rằng mọi người ở đây thích chụp ảnh. Anh hướng dẫn viên giải thích, đang trong tháng Ramadan nên ban ngày mọi người ở nhà cầu nguyện, chiều tối mới ra ngoài chơi, trẻ em lang thang ngoài đường lúc 11, 12h đêm là chuyện bình thường. .
Ngày hôm sau tôi đến thăm Pháo đài Lahore và Nhà thờ Hồi giáo Badshahi. Đây là hai địa danh có kiến trúc độc đáo và lịch sử lâu đời thường được du khách lựa chọn tham quan khi đến Lahore. Tuy nhiên, với tôi điểm nhấn độc đáo và mang tính giải trí cao là lễ đóng cửa biên giới. Cách trung tâm thành phố khoảng 30 phút đi ô tô, bạn sẽ được chứng kiến lễ đóng cửa biên giới vui nhộn của binh lính Pakistan và Ấn Độ.
Lễ đóng cửa biên giới |
Biên giới này là khu vực tranh chấp giữa Pakistan và Ấn Độ trong nhiều năm. Mỗi buổi chiều, hai bên làm lễ hạ cờ, đóng cửa biên giới. 16h, cửa khẩu Pakistan bắt đầu mở cửa cho người dân và du khách vào xem lễ. Hai bên đều có sân và sân. Các lô đất của hai khu đất được ngăn cách bởi một hàng rào sắt có thể đóng mở.
Dù buổi lễ diễn ra hàng ngày nhưng hôm tôi đến dự khán khá đầy đủ, không khí náo nhiệt và vui tươi. Trên khán đài Ấn Độ, khán giả trở thành những cổ động viên cuồng nhiệt nhảy theo điệu nhạc, “khua chiêng múa trống” chẳng khác nào xem bóng đá. Nếu lạc vào đây mà không biết trước về nghi lễ này, chắc hẳn bạn sẽ ngỡ mình đang tham gia một buổi biểu diễn trực tiếp của một thần tượng âm nhạc.
Buổi lễ bắt đầu bằng những tiếng hô to và dài của cả hai bên, sau đó là màn giậm chân và đá cao qua đầu của binh lính hai bên. Sau khoảng 20 phút hành động, hai bên đã mở hàng rào biên giới chung, hạ cờ và đóng cửa biên giới. Thế là buổi lễ kết thúc, mọi người vội vã rời vùng biên trong nắng trưa.
Bước vào thế giới giấc mơ
Pakistan đang vào xuân |
Sau khi rời Lahore, tôi chuyển đến miền bắc Pakistan. Tôi chọn chuyến bay từ Islamabad đến Skardu. Các chuyến bay ở đây thường xuyên bị hủy vì thời tiết không thuận lợi cho máy bay hạ cánh. Chuyến bay bị hủy, tôi phải rong ruổi 3 ngày dọc theo những con đường ngoằn ngoèo giữa núi đá và vắng bóng cây cối, thỉnh thoảng có vài ngôi nhà thấp lè tè bên sườn núi.
Đến Skardu, khung cảnh có phần khác. Vẫn là núi đá và đất, nhưng đã có những vườn cây ăn trái (mai, đào…) nở hoa. Ở Skardu có khá nhiều cây bạch dương. Người ta trồng những cây bạch dương sát nhau để làm hàng rào. Có những đoạn, hai bên đường là hai hàng bạch dương thẳng tắp. Trong ánh ban mai những chiếc lá tròn nhỏ lấp lánh ánh vàng.
Hoa nở khắp nơi |
Khí hậu của Skardu khá lạnh. Nơi tôi ở là một thung lũng được bao quanh bởi những ngọn núi tuyết nên càng về sau càng lạnh. Vào đêm trăng, những chỏm băng tuyết phát sáng dưới ánh trăng tạo cho du khách một cảm giác lạ lùng.
Xung quanh Skardu có khá nhiều ngôi làng vào mùa hoa. Tôi dừng lại ở làng Khaplu và Machulo. 2 thôn này nằm cùng 1 hướng, có đường đi rất đẹp, cạnh sông. Đôi khi du khách sẽ bắt gặp những cây cầu treo bằng gỗ. Bên bờ sông cát trắng sữa đêm qua tôi thấy lều của các trại viên còn say giấc.
Đến làng Khaplu, xe chạy lên đồi. Giữa những hàng rào đá là những cây mai nở trắng cành. Tôi ngồi trong xe nhìn ra cửa sổ mà cứ xuýt xoa vì hoa và đá xếp chồng lên nhau. Xe dừng lại để khách vào tham quan pháo đài và thánh đường Hồi giáo mà ai cũng lưu luyến sắc hoa trắng.
Làng Khaplu có các dịch vụ du lịch, homestay, nhà hàng và được nhiều du khách ghé thăm, trong khi làng Machulo hầu như không có dịch vụ.
Machulo khá vắng vẻ. Tại đây quý khách có thể tự do ngắm hoa. Đường thị trấn Machulo khá rộng. Đôi khi bạn sẽ gặp những người chăn dê đang chăm sóc những đàn dê lang thang trên đường. Trong ngôi làng này có rất nhiều trẻ em. Chúng tụ tập chơi với nhau, hễ thấy du khách là tò mò chạy ngang qua hoặc chăm chú theo dõi. Hướng dẫn viên cho biết ở đây mỗi gia đình có tới 9-10 người con.
Tôi đã đi hơn 2.000 km trên lãnh thổ Pakistan, nhưng rất hiếm khi bắt gặp phụ nữ nơi công cộng. Không gian của phụ nữ Pakistan là ở nhà và nhiệm vụ của họ là chăm sóc gia đình và sinh con. Chúng được dạy phải tránh xa người lạ. Vì vậy, khi thấy tôi, họ thường tránh mặt, tìm đường khác để đi. Có lẽ sự xuất hiện của khách du lịch đã đánh thức sự tò mò của họ về một thế giới bên ngoài. Thế nên, dù tránh xa du khách, ở một khoảng cách an toàn, họ vẫn kín đáo quan sát, cười bẽn lẽn, thậm chí tò mò đi theo tôi một đoạn đường làng.
Mùa xuân, hoa mai, hoa đào nở rộ nhưng nhiệt độ ở Pakistan thường xuyên dưới 7 độ C. Đôi khi dưới gốc cây hoa ban trắng, tôi còn bắt gặp những bông tuyết như món quà bất ngờ của thiên nhiên dành cho du khách xứ nhiệt đới.
Bài và ảnh : Nguyệt Phạm
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/pakistan-vung-dat-cua-hoa-va-da-a1491464.html” name=””]