Tôi chỉ “lạy” nhạc sĩ Nguyễn Đức Đạt là sư phụ, trở thành học trò lớn tuổi nhất của ông, mong có thêm niềm vui trong buổi chiều muộn. Mục tiêu là để vui chơi và… sống hạnh phúc.
Nguyễn Đức Đạt bị mù bẩm sinh, được một gia đình người Mỹ nhận nuôi và đưa sang Mỹ định cư từ đầu những năm 1990. Ngón đàn của anh điêu luyện hơn nhờ tài năng vốn có và hiếm có ở người mù, đã phát hành 4 đĩa.
Lần đầu tiên tôi gặp anh vào năm 2006, trong một buổi văn nghệ từ thiện với nhiều thanh niên Việt Nam khuyết tật sống ở Quận Cam, California, tôi đã mua một đĩa CD hòa nhạc guitar của anh mang tên Cây đàn thiêng.
Hơn 15 năm sau, tôi tò mò theo một người bạn về nhà anh ở Dallas, mới biết anh đã cưới một cô gái khuyết tật, xinh đẹp, dịu dàng và có một cô con gái 14 tuổi. Tôi đã từng thủ thỉ với bố mẹ rằng tôi sẽ “cố gắng trở thành đôi mắt của mẹ và đôi mắt của bố”. Nhớ đến cây đàn nhỏ gọn phủ đầy bụi và những con nhện giăng ở góc nhà, tôi buột miệng ngỏ ý muốn trở thành học trò của chàng nhạc sĩ trẻ tài hoa.
Nhà văn, nhạc sĩ Nguyễn Đức Đạt |
Tôi vừa ngỏ lời, nhạc sĩ Nguyễn Đức Đạt đã nhanh chóng đồng ý và lên lịch ngay cho ngày hôm sau. Không ngờ…tôi bỗng trở thành tay chơi guitar ở tuổi 73. Nhà anh cách nhà tôi mấy góc phố.
Sự nhiệt tình của anh đã dập tắt nỗi sợ “vạn sự khởi đầu nan” của tôi. Tôi muốn học chơi các thang âm và tiết tấu, có chút hiểu biết nhờ tự học “mò mẫm” trong một thời gian dài. Tôi nghĩ cô giáo không thấy được sự bỡ ngỡ, vụng về của cậu học trò cũ nên tôi không thấy lo lắng.
Tuy nhiên, 10 ngón tay của tôi bị cứng và di chuyển chậm trên phím. Nguyễn Đức Đạt nghe tiếng “tút tút”, lại gần trói từng ngón tay người học trò cũ đang tươi cười định nói một mình “thầy có thấy gì đâu mà sợ”. 30 phút trôi qua, tôi dần lấy lại được tự tin và hứa sẽ tập luyện “mãnh liệt” ở nhà để tuần sau quay lại. Nguyễn Đức Đạt cũng nhắc lại câu động viên: “Cố lên”.
Tôi phấn khởi phóng xe về nhà, quên cả cảm giác ngộp thở bối rối suốt hai mươi phút với sáu dây đàn guitar thường mềm mại bỗng căng cứng. Tôi nhấn mạnh đến nỗi tê cả tay nhưng nốt nhạc vẫn không nhảy ra khỏi phím. Không sợ, không xấu hổ vì tay mình móc nhầm dây, tôi cười một mình.
Nhưng vui thật! Thầy Nguyễn Đức Đạt đôi khi bông đùa và kiên nhẫn lắng nghe từng lời học trò trong ngày đầu dạy và học. Tôi đã học nhiều loại guitar: guitar, tranh, đàn bầu, organ khi còn ở Việt Nam và cả đàn cò khi sang Mỹ, tôi có thể chơi đàng hoàng nhưng không có cơ hội nói thật là tôi không có. sự kiên nhẫn để làm theo nó. lao đến nơi.
Khi tôi 7 hoặc 8 tuổi, cha tôi mời một giáo viên dạy violon đến nhà tôi, nhưng tôi trốn trong phòng ngủ vì tôi không muốn học, và để ông ấy chờ xem học sinh của tôi, sau đó tôi đi. Lớn lên một chút, tôi chợt mê ngón đàn guitar phím lõm của người cậu họ cùng nhà.
Những đêm yên tĩnh của thập niên 1960, tôi ngồi trên mui chiếc xe Traction của bố, lần mò từng chiếc chìa khóa. Tôi đắm chìm trong các buổi tập đến nỗi tôi đã chơi 6 buổi tập, tham gia dàn nhạc cổ của Trường Gia Long, lên sân khấu biểu diễn ở Quốc Thanh, Hưng Đạo và Đài Truyền Hình Sài Gòn.
Tôi say mê cây đàn mới và mua một cuốn sách để tìm hiểu về thử nghiệm và tự học. Có lần tôi đến lớp đàn của anh rể Trần Ngọc Vũ ở đường Trần Bình Trọng, quận 5 để học nhưng cũng không được bao lâu. Chắc thầy “mát” em học trò lắm, tay chặt và đầu “sứt”, không dám mắng khi em chơi sai nhịp nên thầy từ từ “né” em.
Khi sang Mỹ, tôi có cơ hội tham gia lớp học của Mr. Nguyễn Châu, nguyên giảng viên Trường Quốc gia Âm nhạc và Kịch nghệ Sài Gòn (nay là Nhạc viện TP.HCM) đi học đàn cò cũng không bền. Tôi chỉ theo đuổi nó được một thời gian ngắn rồi bỏ cuộc khi nó chuyển đến chỗ ở quá xa nhà và cũng vì ngại ngần khi gặp các bạn cùng trang lứa.
Tôi hơi bất ngờ trước cơ hội bất ngờ được học piano, nhưng tôi nhớ đến một số sinh viên châu Á đã đến trường cao đẳng cộng đồng khi tôi ở độ tuổi 70, và tôi tự nhủ mình đừng ngần ngại nắm lấy cơ hội đừng để vuột mất niềm vui. xa. .
Đặc biệt lần này, tôi được học chơi đàn với nhạc sĩ Nguyễn Đức Đạt, gặp gỡ và nói chuyện với vợ anh Tâm Hiền, để cảm nhận niềm hạnh phúc lớn dần lên khi được sát cánh cùng những con người cố gắng vượt qua số phận.
Phụng Linh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hoc-dan-o-tuoi-73-a1493690.html” name=””]