Bà bán kem không bao giờ hát to như những người bán hàng rong khác vì bà có một chiếc kèn tự chế rất mạnh.
Tôi đã từng mê mẩn hương vị của món kem ấy – loại kem mà người ta thường đựng trong hộp xốp rồi chạy xe rong ruổi khắp phố phường. Dù là nắng gắt buổi sớm hay buổi chiều hoàng hôn ám khói, người bán kem vẫn cần mẫn với công việc của mình. Những chiếc xe lăn chở những que kem mát lạnh đến tận tay những đứa trẻ đang háo hức chờ đợi dưới tán cây. Đôi khi đó là một nhóm cấy ghép đẫm mồ hôi vì khát. Hộp xốp bán kem của chị trông nhỏ nhưng đựng được rất nhiều kem. Kem chuối, kem sữa, kem chanh, kem cam, rồi sữa chua, rồi kem.
Lúc đó chưa có đá viên đóng túi 5kg như bây giờ. Đá thường là dạng đá, hình dáng to hơn một chút so với khay đá hay để trong tủ lạnh thông thường. Nước đá cũng là mặt hàng bán chạy vì thời tiết ấm áp, nhưng thời đó rất ít nhà có tủ lạnh. Tuy nhiên, phổ biến nhất vẫn là kem, đặc biệt là kem sữa. Chúng rẻ, thơm và không kén người dùng. Que kem sữa bây giờ to gần bằng que kem Tràng Tiền. Mỗi que chỉ 200 đồng nên nếu có 1.000 đồng trong tay, chúng tôi sẽ ăn đến tê cả lưỡi. Vài năm nữa, theo xu thế chung của thị trường, giá kem cũng lên 500 rồi 700 đồng, nhưng so với nhiều thứ khác thì vẫn chưa đắt.
Bà bán kem không bao giờ hát to như những người bán hàng rong khác vì bà có một chiếc kèn tự chế rất mạnh. Tôi không biết nguyên lý hoạt động của chiếc kèn, chỉ biết, thân của nó làm bằng một cái lọ màu trắng, phía trên gắn với kèn như cái phễu nhưng thuôn dài hơn. Dùng tay ấn nhẹ vào thân chai, âm thanh “tweet-tweet” mời gọi. Không cần giọng ngọt ngào, không cần lời hoa mỹ, chỉ vài tiếng “tích tắc” là khách lập tức chạy ra chờ.
Cô gọi thật to “Kem”, rẽ vào, dừng ngay chỗ khách đang đợi, hỏi hôm nay khách mua gì? Mua kem, 10 que! Thế là sợi dây được tháo ra, nắp hộp được mở ra, cô gạt chiếc khăn bông dày giữ nhiệt sang một bên, hơi lạnh bốc lên trắng xóa. Khách hàng đứng gần hộp kem, một phần để xem thứ gì khiến họ ghiền, một phần để tận hưởng làn gió mát lạnh làm giảm đi cái nóng bên ngoài. Cô đếm kem và bỏ vào túi. Cô khách dúi tiền vào tay, hào hứng đếm lại xem đủ chưa, rồi hai bên chào tạm biệt nhau.
Khác với người lớn, lũ trẻ con chúng tôi hôm đó ăn kem chỉ mạo hiểm cắn rất nhỏ, sợ cắn một miếng kem to là hết. Đứa nào ăn trước đứa nào ăn trước, lũ trẻ chúng tôi ngày ấy như một cực hình.
Mỗi mùa hè, tôi dành tất cả tiền tiết kiệm để mua kem. Khi đã trắng tay, cô quay sang nịnh anh, nịnh cô. Mấy lần ông bà còn chiều nhưng năm sáu lần thế nào cũng bị “khiển trách”. Anh nói ăn đồ ngọt nhiều bị sâu răng, cô nói ăn lạnh nhiều bị viêm họng. Tôi thẫn thờ ngồi dưới gốc cây và tự nhủ sau này sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua kem, không cần xin ông bà nữa.
Mỗi mùa trôi qua, tôi đi nhiều nơi hơn và thưởng thức nhiều món ăn vặt ngon hơn, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, vẫn không có món đồ nào có thể thay thế vị trí của những que kem năm nào.
lan hồ điệp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/tit-toe-kem-day-a1493127.html” name=””]