Sợ chồng mắng, Lan có thói quen không đòi hỏi gì từ chồng, kể cả khi ốm đau…
Hình ảnh minh họa |
Bà Lâm vừa đạp xe về đến nhà đã thấy con gái đứng ở cửa gắt gỏng: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, con muốn đi đâu thì phải nói cho bố mẹ biết, mẹ sẽ đưa con đi. Nắng mà con cũng được”. đạp xe ngoài đường, ngã ra đường thì biết cứu vào đâu, ốm thì nói làm gì!”.
Bà Lâm đẩy chiếc xe đạp cũ kỹ trên vỉa hè, thủ thỉ: “Bệnh viện gần đây, đạp xe 10 phút là tôi về được rồi, con cái còn bận đi làm, còn phải lo cho các cháu. , một mình tôi có thể làm được gì? Vậy hãy để tôi chủ động.”
Con gái bà Lâm vẫn bức xúc: “Mẹ đi làm mà thu xếp được. Cùng lắm là chia nhau ra, ai đưa ai đón. Sao lúc nào mẹ cũng một mình. Chúng con có yên tâm đâu. chúng ta đi làm.” .
Bà Lâm cười rồi gạt đi: “Không sao, khi nào không đi được thì tự kêu”.
Vợ chồng cô có 3 người con. Vợ chồng cô là công nhân viên chức nhà nước, lương thấp. Từ khi lấy nhau đến khi ông bà về hưu, mọi việc trong gia đình đều do một tay bà Lâm quán xuyến. Thời bao cấp có điểm mua gần nhà. Sáng chị đi làm, chiều tối theo công nhân bốc dỡ hàng hóa. Nhiều hôm xe về quá nửa đêm, chị vẫn dậy, chất hàng đến sáng chỉ mong có thêm chút tiền phụ giúp gia đình.
Chồng Lam là một người đàn ông gia trưởng độc đoán. Anh phải nghỉ hưu sớm do cơ quan thu hẹp biên chế. Cảm giác thất bại trong xã hội khiến anh luôn tìm cớ để trút giận lên chị và các con. Anh ta coi bà ngoại và những đứa con là nguyên nhân dẫn đến thất bại của mình.
Sợ chồng mắng, Lan có thói quen không đòi hỏi gì ở chồng, kể cả khi mình và các con ốm đau. Trừ khi anh ốm nặng không đi được thì mới nhờ người giúp đỡ. Nếu có thể, hai mẹ con sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Bởi chỉ cần nhờ vả là cô sẽ bị chồng mắng thậm tệ.
Thói quen đó được duy trì cho đến tận bây giờ, khi các con đã lớn và có điều kiện hơn. Dù con cái ngọt ngào hay mắng mỏ, bà vẫn giữ thói quen chịu đựng và làm mọi việc một mình. Tôi thương và xót mẹ. Nhờ chị chăm chỉ, tiết kiệm rồi tích cóp nên anh chị mới đủ ăn học, tốt nghiệp và có việc làm. Khi lập gia đình, chị còn được hỗ trợ xây nhà riêng.
Thế nhưng, hậu quả của việc sống tằn tiện, làm lụng vất vả bấy lâu nay là bà ngoại mắc đủ thứ bệnh, giờ thì ốm đau hành hạ liên miên, vài bữa lại phải vào bệnh viện. Lần nào bà cũng tự mình đạp xe đi, không nói gì đến con cái hay “chồng khách” vẫn khỏe mạnh bình thường.
Tối hôm đó, bà Lâm cùng những người hàng xóm sang thăm thì bà Hạnh bị tăng huyết áp đột ngột phải vào trạm y tế phường để hồi sức. Bà Hạnh trạc tuổi bà Lâm, chồng mất sớm, mấy chục năm ở góa nuôi con. Bà Hạnh cũng là hình mẫu của người phụ nữ cần mẫn sớm hôm, một mình tần tảo nuôi 4 người con ăn học thành tài. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì mà khi bà Hạnh ốm đau cũng không thấy con cháu về thăm nom, chăm sóc.
Chuyện của gia đình, bà Lâm không biết. Nhưng nhìn bà Hạnh khóc vì tủi thân, tuổi già bệnh tật mà không ai đoái hoài đến con cái, bà Lâm chợt thấy mình thật may mắn khi các con của bà đã biết thương mẹ. Chị nhớ lời chúng nó hay nói: “Mày không lo cho mẹ mày thì bọn tao lo cho mày. Tao có việc gì gọi tụi tao mày phải cho tụi tao cái quyền lo cho mày!”
Sau khi từ trạm y tế về, bà Lâm gọi con gái: “Mai hai chị em thu xếp đưa mẹ đi tập vật lý trị liệu. Bác sĩ nói phải điều trị liên tục trong 2 tuần”.
Đầu dây bên kia, giọng cô con gái đáp lại: “Mẹ yên tâm, nghỉ ngơi sớm. Mai con đưa mẹ qua. Khoảng 2 tuần con lại đưa mẹ về một lần”.
Bà Lâm tắt máy, nước mắt lưng tròng.
Thu Thảo
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bo-khong-cham-me-thi-tui-con-cham-a1494165.html” name=””]