Nhà văn hóa Thanh Niên mở phòng lab chuyên dạy internet cơ bản, học tập chỉ trong vài ngày. 2 đứa quyết định đăng ký “xóa mù”.
Vào những năm cuối thế kỷ trước, tôi còn là học sinh. Vào thời điểm đó, Việt Nam chưa được kết nối internet trong một thời gian dài. Ngoài một số công ty và cơ quan chính phủ, rất ít hộ gia đình có kết nối Internet tại nhà. Dịch vụ internet công cộng cũng khan hiếm. Mỗi lần đi học về, đi ngang qua “quán net”, thấy ai cũng chăm chú trước màn hình, tôi và người bạn không khỏi băn khoăn.
Sinh viên sắp ra trường chưa biết gì về “xa lộ thông tin”, trong khi nhiều bạn trẻ hơn chúng tôi đang mải mê với nó. Phải tìm chỗ học cho biết; nếu không sau này đi xin việc người ta sẽ hỏi bạn có biết sử dụng internet không thì sao.
Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui 2 ngày vẫn chưa tìm được chỗ học. Đêm đó, nửa đêm khi tôi đang ngủ, bạn tôi đột nhiên đánh thức tôi dậy, cười ha ha. Hóa ra có một nơi mà tuần nào hai đứa cũng đến thư giãn nhưng bỗng quên mất. Nhà văn hóa Thanh Niên mở phòng lab chuyên dạy internet cơ bản, học tập chỉ trong vài ngày. Hai đứa quyết định tối hôm sau đăng ký đi “xóa mù”.
Hình ảnh minh họa – Internet |
Khóa học chỉ 3 buổi, mỗi buổi 1 tiếng. 2 buổi đầu chủ yếu tiếp thu lý thuyết. Lớp học khoảng 30 học sinh, đa số là sinh viên. Cô giáo trẻ vừa dạy vừa nhắc chúng tôi ghi chép cẩn thận.
Buổi học cuối cùng là phần thực hành. Mỗi học sinh ngồi trước máy vi tính. Chúng tôi bắt đầu đặt “bàn chân lúng túng” của mình trên con đường thông tin. Nhiều bài viết sinh động, nhiều hình ảnh đẹp… Muốn tìm gì chỉ cần gõ từ liên quan và nhấn enter. Cô vừa dán mắt vào màn hình vừa cười toe toét, bảo nếu biết mạng hấp dẫn như vậy thì đã tìm chỗ học từ lâu rồi chứ không đợi đến bây giờ.
Cả nhóm học sinh cuộn qua, bấm lại gần 30 phút, một học sinh bất ngờ xin thầy “dạy chat”. Đám học sinh nhỏ tuổi hùa theo: “Đúng rồi, đi đâu tán gẫu một chút cho biết thầy ạ”. Cô giáo bảo mỗi đứa tự tìm “biệt danh” của riêng mình. Sau vài phút loay hoay đăng ký, cuối cùng chúng tôi cũng được “bạn bè bốn phương” làm quen. Tôi bấm vào một cái tên, chào và tự giới thiệu. Tôi đang học sử dụng internet, đây là lần đầu tiên tôi trò chuyện qua internet.
Thật trùng hợp, người bạn ở xa của tôi cũng tham gia khóa học và rất bỡ ngỡ với cuộc trò chuyện đầu tiên. Chúng tôi trao đổi khá vui vẻ, thậm chí còn xin email của nhau để giữ liên lạc và thỉnh thoảng trò chuyện cho vui. Điều thú vị là chỉ vài bước chân, tôi đã quen được một anh chàng thông minh và ăn nói ngọt ngào. Tôi vẫn chưa kịp hỏi bạn làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu. Lần đầu tiên hỏi những chuyện riêng tư như vậy là không lịch sự. Tôi nghĩ vậy và dự định sẽ để dành những câu hỏi đó cho lần sau, khi chúng ta gần gũi hơn.
Hình ảnh minh họa – Internet |
Chia tay người bạn mới từ xa đến, tôi mơ hồ nhìn quanh, chợt nhận ra địa chỉ hộp thư của mình đang nằm trên màn hình của người bạn ngồi bên cạnh, trong khi cậu ấy đang chăm chú ghi địa chỉ. nó trên trang. Cố gắng không phá lên cười, tôi kín đáo quan sát anh ta. Người hơi gầy, cao, mặt sáng sủa, nói chung là đẹp trai.
Tan học, tôi định kể cho cô bạn ngồi sau xe nghe về “bạn tán gẫu” của mình, nhưng tôi không có dịp cắt ngang vì cô ấy cứ nói mãi về anh kỹ sư công nghệ thông tin ở Hà Nội mà cô ấy mới làm. đã quen với trò chuyện. Ngày hôm sau, một bất ngờ khác, tôi được biết “bạn phương xa” của mình học cùng trường, khoa Anh.
Kể từ đó, tôi giấu “thân phận” của mình khi trả lời e-mail của cô ấy, trong khi vẫn tinh nghịch quan sát anh ngày này qua ngày khác. Nhiều năm trôi qua, tôi đã quên lý do tại sao tôi không còn liên lạc với cô ấy, nhưng tôi vẫn nhớ 3 buổi học xóa internet.
Quỳnh An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/xoa-mu-internet-a1494375.html” name=””]