Hình ảnh cha ghé vào phòng ngủ thăm con là hành trang bình yên theo tôi mỗi ngày, như một vẻ đẹp diệu kỳ từ một tình yêu.
Hình ảnh minh họa – Freepik |
Thời gian đó, tôi về quê một năm hai lần, sau bữa tối, tôi thường đi uống cà phê với bạn bè đến 9, 10 giờ. Bố mẹ đi ngủ sớm, tôi vào phòng thấy đã giăng mùng nên mừng rỡ chui vào ổ ấm của mình và ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Chỉ mất khoảng 2 phút để gấp và nhét gọn các mép lưới vào dưới đệm mà mình lười làm lắm.
Ba tôi biết ý con gái nên chỉ cần tôi ở với nó ba ngày là chăn mền gọn gàng đến lúc đi ngủ, dù tôi còn nhỏ hay đã ngoài 30. Khi tôi kể chuyện này, bạn bè tôi cười: “Làm đi! như trẻ con, lười biếng làm sao” và tôi cười sung sướng: “Bố thích thì con cứ hưởng, làm gì có!”. Có lúc tôi tự đắc, ngửa mặt lên hỏi bạn: “Được không? Còn giăng mùng, đắp chăn?”. Ôi, hóa ra chưa có bạn nào được ngủ một giấc dài như mình bên bố.
Trước đây, mùa đông ở quê rất lạnh, giường không có đệm nên tôi phải nằm một chỗ mà quay sang chỗ khác thì tê tái. Biết vậy, ba tôi thường cho vào nồi rang một ít than củi, đốt cho đỏ rực rồi để dưới gầm giường cho tôi yên giấc. Nửa đêm, bố thường ghé vào phòng con, giăng lại chiếc mùng đã tung, kéo chăn cho con khỏi lạnh, xịt thêm chút dầu vào gối cho con đỡ lạnh. nghẹt mũi…
Đi học xa nhớ nhà, mỗi lần về thăm quê, em luôn dọn dẹp nhà cửa, nấu món này món kia cho bố mẹ, nhưng em vẫn bỏ qua công việc giăng mùng để bố làm thay. Lớn lên không còn biếng nhác nhưng con vẫn nhõng nhẽo vì thích lén nhìn bố cười rồi lặng lẽ ra khỏi phòng khi tưởng bố đã ngủ. Hình ảnh bố ghé vào phòng ngủ thăm con là hành trang bình yên theo tôi mỗi ngày, như một vẻ đẹp diệu kỳ từ một tình yêu.
Từ ngày có con, ba tôi giữ thói quen dậy thăm con nên giấc ngủ không tròn, dai dẳng mấy chục năm chỉ vì muốn các con ngủ ngon. Anh biết chỉ một chút nữa thôi em sẽ bị nhiều thứ ngoài cửa làm phiền, khó có thể nào ngủ được hồn nhiên như xưa. Tôi là gái quê, nhưng nhờ có bố mà tôi luôn thấy mình như một cô bé kiêu kỳ, lo cho tôi từng bữa ăn, giấc ngủ và không quên dặn tôi đi đâu “chạy xe cẩn thận nghe ba”. Tôi đang tuổi ăn tuổi lớn nhưng vẫn còn lép, ngày nào bố tôi cũng ngồi cho uống canxi, sữa dê… sợ tôi chán bỏ đi.
Con cất giữ tình cha trong tim, như dòng suối êm dịu được tưới mát mỗi ngày. Những ngày mà cuộc đời giáng cho tôi vài cú đòn khiến tôi què quặt, nhờ dòng suối ấy mà tôi bình thản đón nhận và vượt qua. Ba mối tình là đủ rồi, hỏi nhiều quá cuộc đời làm sao đáp ứng nổi. Em không cần ganh ghét hay đố kỵ vì em đã có dòng suối ấy chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến dành cho em. Cũng chính dòng suối ấy đã dạy tôi biết quý trọng cơ thể, khối óc và trái tim của mình, vì thế tôi phải biết chăm sóc, xoa dịu khi tôi bị tổn thương.
Thực ra bố tôi rất nghiêm khắc. Ở với cha không được ăn nói vô lễ, ăn ở đàng hoàng, đừng mong cha hãnh diện khi mình được thưởng. Nhưng, anh biết mình phải thêm yêu thương chăm sóc để các con không bị bất an. Tình cha như đưa tôi bước vào đời bằng đôi chân không ngần ngại, biết đền đáp ân tình cũng như biết chấp nhận mất mát.
Và, khi được bao bọc bởi tình yêu, tôi hiểu rằng ai hay nhìn thấy tình yêu là nghĩ đến tình yêu, không có chỗ cho sự oán trách hay hận thù.
An Hiên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ban-co-duoc-ba-giang-mung-dap-men-a1494688.html” name=””]