Người chị tâm sự với chị rằng số vàng tích cóp được dành để mua nhà nên chị không dám tiêu.
Không gì khó chịu và ấm lòng bằng việc phải ở chung nhà với một gã “đào mỏ” chính hiệu, kẻ luôn “bóc lột” từng xu của mình. Nhà Loan cũng vậy, cô nàng “bánh xích” chuyên nghiệp đến mức ai cũng ngán ngẩm. Nhưng vì “thợ rèn” là chị ruột nên cô không thể làm gì được.
![]() |
Cô nàng “đào mỏ” chuyên nghiệp đến mức ai cũng phải ngán ngẩm (ảnh minh họa) |
Căn nhà mà chị em cô đang ở là căn nhà do bố mẹ để lại. Hai chị em đã kết hôn. Ngoài gia đình có nhà riêng, vợ chồng anh Loan và chị cả đều khó khăn. Căn nhà chung tuy chật hẹp nhưng lại nằm ở mặt tiền ngõ. Bà Loan tận dụng vỉa hè của con hẻm để mở cửa hàng tạp hóa, bán buôn đồ lặt vặt. Sau này con cái lớn, chị vay mượn thêm vốn liếng, buổi sáng bán bún, chiều bán cơm kiếm thêm thu nhập.
Loan cần cù, tài hoa, làm việc luôn chân luôn tay, chỉ khi nào mỏi quá mới dám nghỉ. Chị cả chỉ ở nhà nội trợ, đưa đón các em đi học, chồng chị là trụ cột kinh tế chính. Do có nhiều thời gian rảnh nên chị rủ Loan đi làm cùng. Loan đồng ý và trả cho cô mức lương hàng tháng kha khá như nhân viên.
Mọi chuyện sẽ không có gì đáng nói, nếu như chị cả không có thói quen bán hàng, “quên” trả lại tiền khách đã trả cho Loan. Đôi ba hộp bánh, hộp nước ngọt, gói bột giặt, chai dầu ăn… được bán đều đặn nhưng tiền thu về chẳng được bao lâu. Lúc đầu Loan cũng biết nhưng tặc lưỡi cho qua. Được đà, càng về sau, cô càng “quên”. Mỗi tuần Loan kiểm hàng thấy thiếu cả triệu chứ không phải vài trăm như trước. Cô nhắc nhở thì chị cả hứa sẽ chú ý hơn trong việc thu tiền của khách. Nhưng rồi mọi chuyện vẫn như cũ.
Những người hàng xóm thân thiết chứng kiến nhiều chị cả bán hàng cho chúng, thu tiền nhưng không cho vào ngăn kéo quy định nơi để tiền mà nhanh tay đút vào túi. Họ nói khéo để Loan biết, cô cười cảm ơn. Họ nhắc cô đề phòng, nhưng Loan biết đề phòng kiểu gì? Vạn nhất người ngoài nghe có lý, đằng kia, ngươi là huyết thống…
Từ khi Loan mở quán bán hàng ăn, chị đương nhiên lo phần cho gia đình: khi thì bó rau, khi thì câu cá, khi thì miếng thịt… Thứ duy nhất chị cả mua được là sách vở cho các em. Chồng của chị cả là người hiền lành, chân chất, nhiều lần thẳng thừng phản đối việc chị Loan lấy trộm tiền, đồ đạc nhưng không ngăn được vợ.
Trong gia đình, chị cả có “tiếng nói” hơn em rể. Mỗi lần bà lớn tiếng, chồng con đều im bặt. Anh còn đưa lương đều đặn 10 triệu đồng hàng tháng. Người chị cả gom hết số lương Loan trả, số tiền chị “giấu”, cùng với lương của chồng, lập tức đến cửa hàng mua vàng cất giữ. Đến nay, số vàng chị tích trữ được không phải ít, hầu như chị không dám tiêu một đồng nào trong số vàng đó.
![]() |
Chị cả tâm sự số vàng tích cóp được dành để mua nhà nên không dám tiêu (ảnh minh họa). |
Mùa hè, nhà nhỏ đông người nóng bức. Có lần Loan định bàn với vợ chồng chị về việc lắp điều hòa. Nhưng nghĩ đến tiền điện hàng tháng của 2 chiếc điều hòa và biết chị cả sẽ không đóng góp nên chị đành ngậm ngùi. Loan đã quá mệt mỏi khi gánh trên vai gánh nặng của cả hai gia đình. Cô không muốn hành hạ bản thân nữa. Năm nay buôn bán ế ẩm, chị cũng siết chặt các mặt hàng, kiểm tra thu chi kỹ càng.
Lúc này, Loan mới biết chị cả của mình mắc bệnh tiểu đường nhưng vì tiền mà bỏ dở việc chạy chữa. Ngưng thuốc cả năm bệnh càng nặng thêm. Cho đến khi cô buộc phải nhập viện để điều trị. Loan buồn vô cùng.
Lần này, Loan quyết không im lặng nữa. Cô vào nuôi bệnh nhân, lựa lời nói chuyện cho chị cả hiểu. Tiền vàng thì quý, nhưng có quý bằng sức khỏe và tính mạng của mình không?
Người chị cả giờ đây tâm sự rằng toàn bộ số vàng tích cóp được đã dùng để mua nhà. Ước mơ về một ngôi nhà riêng cho gia đình, chồng con là một ước mơ vô cùng chính đáng. Loan thấy chị cả đáng thương hơn đáng trách. Loan nắm tay mẹ vỗ về: “Chữa bệnh trước đã, khỏe mạnh nhất định sẽ làm ra tiền, sẽ mua được nhà, mẹ đừng lo lắng nhiều nhé!”.
Mộc Anh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nha-co-mot-tho-bon-a1495183.html” name=””]