Một hôm, mẹ ra điều kiện: “Muốn mua thêm đồ chơi mới thì phải bỏ đồ chơi cũ đi, rồi mẹ mua thêm”. Hai đứa cùng quẫn không muốn “đàm phán” thêm.
Nhà chị dành một góc riêng để bày đồ chơi cho 2 con. Theo thời gian, hai đứa trẻ càng lớn thì góc đó càng thu hẹp lại vì đồ chơi ngày càng nhiều. Đó là những món đồ chơi do họ hàng, ông bà nội, ngoại đến thăm cháu, dù bận rộn nhưng vợ chồng cũng cưng chiều con bằng những lời hứa mua đồ chơi mới cho con, đổi lại con ngoan ngoãn, học hành chăm chỉ…
2 đứa trẻ dễ dàng đưa ra cam kết đổi lấy đồ chơi mà chúng yêu thích. Cô cũng nhận ra rằng con mình không thực sự thích bất kỳ món đồ chơi nào. Mua về cũng chỉ sôi nổi vài ngày, có khi vài tiếng, những món đồ ấy nằm la liệt cùng đống đồ chơi cũ. Nhưng rồi lại đòi mua cái mới. Sớm.
Một hôm, mẹ ra điều kiện: “Muốn mua đồ chơi mới thì phải bỏ đồ chơi cũ đi, rồi mẹ mua thêm”.
Nhà cô ở chung cư, có sân thượng chung. Mỗi buổi chiều, các em nhỏ được bố mẹ đưa đi hóng gió, chạy chơi. Trước đó, chị để ý mỗi lần mang đồ chơi lên, hai con chị đều cất giữ đồ chơi rất cẩn thận. Thậm chí, khi có bạn đến muốn chơi cùng, các con chị lập tức gom đồ chơi, quanh quẩn dưới chân mẹ, có khi còn đòi mẹ bế về phòng. Cô nhìn thấy sự bất an trong mắt các con mình, khi chúng sợ mất món đồ chơi yêu thích.
Đứa con lớn của chị đã 7 tuổi, chị phản đối quyết liệt chỉ vì: “Mẹ không cho, con không thích những bạn đó”. Rồi mẹ kể từ bao giờ, có lần thấy bạn đi xe đạp, bạn thích quá chạy đến xin đi nhưng bạn không cho. Tại sao tôi phải cho bạn đồ chơi?”
Đứa bé chưa biết gì, nghe vậy cũng bắt chước: “Con không cho, không cho”. Cô chỉ cười và nhắc lại điều kiện: “Không muốn đưa cũng không sao, tôi đồng ý. Nhưng từ nay các cháu chỉ được chơi đồ cũ này thôi.” Hai đứa trẻ xót xa, không muốn “thương lượng” thêm.
Mặc dù vậy, đồ chơi mới luôn có chất kích thích đối với lũ trẻ của cô. Chúng lại đòi đồ chơi, và cô ấy nhẹ nhàng nhắc lại các điều khoản của mình. Lần này, đứa lớn miễn cưỡng đồng ý, chỉ muốn có thêm đồ chơi mới.
Chiều hôm đó, hai đứa ngồi giữa đống đồ chơi, đắn đo chọn món này món kia, món nào cũng thấy tiếc.
Nhưng đến lần thứ hai, lần thứ ba ngồi chọn một thứ để cho đi, cô thấy sự tiếc nuối đã được thay thế bằng niềm vui. Có lần, đứa con lớn của chị còn chạy lại khoe hộp bánh mà chị vừa cho. Bé còn hào hứng nói: “Con rất thích món đồ chơi mẹ tặng mẹ ạ”.
Lần khác, tôi khoe: “Hôm nay mẹ lại mời con đến nhà chơi nhé mẹ. Nhà bạn cách nhà tôi một dãy nhà, nơi có cửa sổ màu xanh lam. Mẹ cho con chơi với mẹ đi!” Đương nhiên là sau khi kết giao với mẹ hàng xóm, cô bé mới đồng ý, để xem bọn nhỏ vào nhà có gặp rắc rối gì không. Mẹ hàng xóm vui vẻ gật đầu, nói có bạn ở nhà cũng tốt. Mùa hè, các bé chơi với nhau cũng sẽ hạn chế xem điện thoại, tivi…
Từ đó, hai đứa con của chị mỗi lần lên sân thượng lại thấy hứng thú hơn. Và những đứa trẻ đã từng dành riêng cho nhau, nắm tay nhau cùng chơi trò chơi bên thềm, tiếng nói cười những trưa hè.
Tôi tin rằng một ngày nào đó bạn sẽ hiểu niềm vui, hạnh phúc là khi bạn cho đi chứ không phải khi bạn nhận được nhiều hơn.
anna
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/day-con-biet-cho-di-a1496379.html” name=””]