Tôi luôn đóng vai nạn nhân mà quên rằng anh ấy là nạn nhân của rất nhiều lời lẽ tiêu cực, chỉ trích từ tôi.
Tôi và vợ kết hôn đến nay đã được 11 năm. Tất cả vốn hiền lành của tôi, tôi đã từng đem hết ra đãi người ngoài. Tôi luôn nghĩ rằng có thai sau khi tốt nghiệp cấp 3 và phải kết hôn vội vàng là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình. Bạn bè tôi được trải nghiệm sự tự do, phấn đấu trong công việc và du lịch khắp năm châu, còn tôi thì vừa ganh tị vừa bận bỉm sữa, thức đêm cho con ăn, cơm nước, dọn dẹp…
Những hình ảnh tôi thích chia sẻ trên Facebook là “nơi bão dừng sau cánh cửa”. Tôi vẫn nhớ một bức ảnh với khung cảnh ấm áp với ánh đèn vàng, cửa mở, người chồng đi làm về với chiếc cặp sách, người vợ lao ra ôm chầm lấy anh trong niềm hạnh phúc. Tôi đã luôn mong muốn hạnh phúc đó, nhưng những gì tôi làm thì ngược lại.
![]() |
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Chồng đi làm về muộn. Anh vừa bước chân vào cửa, tôi đã đứng trong bếp quát: “Mấy giờ anh ló mặt ra? Anh nghĩ tôi là con chồn hôi trong nhà à?”
Cũng có lúc tôi thấy mình quá đáng, nén giận đổ lỗi cho chồng nhưng rồi cũng đâu còn bao nhiêu.
Chồng ở nhà, tôi sẽ nói với anh ấy đủ điều. Lấy khăn lau, pha sữa, chơi với con, tắm cho con, đổ rác, khóa cửa… Tôi nghĩ, mình phải được đền bù vì đã hy sinh để chăm sóc con.
Tôi muốn tấm gương của một người đàn ông ra ngoài kiếm tiền, về nhà vẫn phục vụ vợ con, rửa bát hàng ngày xuất hiện trong nhà mình. Tôi đọc nhiều lời khuyên trên mạng thì thấy phụ nữ nên có quyền bày tỏ cảm xúc.
Nhiều đêm tôi kể chuyện, khóc lóc vật vã với chồng vì mệt mỏi, tủi thân, trách anh vô tâm… Tôi mong được anh ôm vào lòng an ủi nhưng hễ anh lau nước mắt cho tôi là tôi lại đẩy chồng ra: “ Hãy chứng minh bằng hành động cụ thể!”.
Dần dần, chồng chỉ im lặng khiến tôi càng giận hơn, cảm thấy mình không được thấu hiểu. Tôi giống như một đứa trẻ đấu tranh để được chú ý. Tôi thậm chí không bao giờ muốn lắng nghe anh ta. Thậm chí, khi chồng tỏ vẻ bất lực, tôi cũng phớt lờ và nói nặng lời: “Anh phải như thế thì em mới hiểu”.
Rồi một hôm, trong lúc tôi đang khóc lóc vật vã, chồng tôi hét lên: “Thôi đi! Đừng coi tôi như cái thùng rác nữa!” Mắt nó mở to, tay đấm vào tủ, vò đầu bứt tóc. Tôi sợ hãi co rúm người lại, im lặng, không nói gì thêm.
Anh nói: “Em luôn đòi hỏi anh hiểu em, nhưng liệu có bao giờ em hiểu anh?” Sau đó, anh ấy tiếp tục khóc. Lần đầu tiên anh bắt đầu nói không ngừng nghỉ. “Ai cũng hỏi bạn phải hiểu không, từ công việc, từ bố mẹ, từ bạn, từ con cái… Tất cả những đau khổ của mọi người đều do bạn, tại sự bất tài, vô tâm của bạn phải không?”.
Anh lộ rõ bộ dạng của một kẻ bất lực và bế tắc. Nhưng anh càng nói, tôi càng nhận ra mình thật vô tâm và vô lý. Tôi không biết rằng nếu tôi có nhu cầu trong chuyện chăn gối thì chồng tôi cũng vậy. Tôi luôn đóng vai nạn nhân mà quên rằng anh ấy là nạn nhân của rất nhiều lời lẽ tiêu cực, chỉ trích từ tôi.
Sau đêm đó, tôi nghĩ đến chồng nhiều hơn. Tôi quyết định rằng tôi không còn muốn thua cuộc và luôn đòi hỏi một vị trí yêu thương trong cuộc hôn nhân của mình. Càng khao khát, chúng ta càng thiếu thốn. Tôn trọng công việc của chồng, hỏi thăm một ngày của anh thế nào, buổi tối rủ anh đi xem phim, bắt đầu tìm hướng phát triển công việc của mình… là những điều tôi thực sự bắt tay vào làm.
Tôi nhận ra mọi thứ đều do tôi lựa chọn. Tôi bước vào hôn nhân quá sớm, tin rằng mình luôn đúng nhưng lại không chịu học cách chung sống với một người khác giới, nhìn về một hướng và ôm lấy nhau. Tôi đã hiểu sai và chỉ nhìn vào bề nổi của những điều người ta vẫn nói về tình yêu, cho rằng tôi sống theo cảm xúc nhưng thực ra lại quá ích kỷ.
Bức tranh về nơi bão dừng sau cánh cửa vẫn là điều tôi muốn xây dựng, nhưng không chỉ là người vợ đến đón chồng sau giờ làm, mà có thêm những đứa trẻ xung quanh, ríu rít chào bố.
Tối nay, trong lúc rửa rau, tôi nói chuyện với chồng rồi bất giác cúi xuống tủm tỉm cười. Lúc đó, tôi chợt nhận ra một sự thật kỳ lạ về bản thân mình, tự hỏi: “Ôi, đã bao lâu rồi mình chưa cười tươi như vậy trước mặt chồng?”. Như nhìn thấy nụ cười của vợ, chồng tôi xuýt xoa khen: “Vợ cười xinh quá”. 11 năm bên nhau, tôi mới bắt đầu học cách cười lại với chồng như ngày đầu gặp mặt.
May mắn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bao-dung-sau-canh-cua-a1498671.html” name=””]