Mẹ đã khóc nức nở khi nhìn thấy chúng tôi thành đôi nhưng mẹ cũng không quên “đẩy” vào trán tôi và nhắc nhở: “Đừng làm người ta đau khổ, con hiểu không?”.
Ngày đưa Liễu về nhà, mẹ kéo tôi vào góc nhà, nhìn chằm chằm vào mặt tôi và hỏi: “Nói thật đi, con có yêu cô ấy nghiêm túc không, có tính chuyện yêu lâu dài không?”
Tôi cười trước sự nghiêm túc của mẹ, nắm lấy tay mẹ và nói: “Chúng ta vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau mà mẹ”. “Vì cậu đã mang nó đến đây nên chắc chắn cậu đã xác định được điều đó trong đầu rồi. Mẹ không cấm yêu nhưng không làm người ta đau khổ” – mẹ tôi nói.
Trên xe về thành phố, tôi để Liễu ngồi ghế trong, tôi ngồi ghế ngoài. Liễu trò chuyện một lúc thì xe rung chuyển, em tựa vào vai tôi ngủ ngon lành. Tôi nhìn Liễu đang ngủ, gương mặt trong sáng, vô tư… Tôi chợt nhớ đến đôi mắt đẫm lệ của mẹ.
Mẹ chưa bao giờ kể cho tôi nghe về mối tình của bố mẹ, có lẽ vì nỗi đau mà mẹ không muốn nhen nhóm lại. Nhưng qua những câu chuyện tôi sưu tầm được từ các cô, chú và bạn bè của mẹ, tôi biết bố mẹ tôi từng rất yêu thương nhau nhưng gia đình bố tôi không chấp nhận.
Rồi mẹ tôi có thai, bố tôi hứa sẽ thuyết phục gia đình cưới bà nhưng sau đó ông cũng theo gia đình vào Nam. Ngày hôm đó, nhiều người khuyên mẹ tôi nên bỏ thai nhưng mẹ không chịu nghe. Người mẹ khóc lóc van xin ông bà: “Đứa bé trong bụng mẹ không có tội gì cả”.
Ảnh mang tính chất minh họa – Freepik |
Tôi sinh ra trong sự quyết tâm và dũng cảm của mẹ. Con là cả cuộc đời của mẹ nên chắc chắn mẹ sẽ chiều chuộng con. Khi còn nhỏ, tôi thường nghĩ như vậy cho đến khi bị mẹ đánh đòn lần đầu tiên. Đó là năm tôi học lớp ba.
Lớp em có một bạn rất sắc sảo nhưng lại sợ côn trùng. Tôi không thích cô nên có một lần trước khi đến trường, tôi nhặt hai con tằm đang bò trên cuộn tằm ở nhà, gói trong lá dâu rồi đến lớp bỏ vào cặp của cô. Khi biết chuyện, cô hét lên và gần như ngất đi vì sợ hãi.
Tan học, cô giáo đến nhà báo với mẹ về việc tôi gây rắc rối với bạn bè và yêu cầu tôi viết bình luận. Tôi trốn ra ngoài và nghe rõ tiếng mẹ xin lỗi cô giáo và hứa sẽ không để tôi tái phạm.
Buổi tối, sau bữa tối, tôi ngồi viết bình luận để ngày mai gửi cho cô. Tưởng chừng thế là xong, nhưng không ngờ mẹ lại bắt tôi nằm úp mặt, trên tay cầm chiếc roi dâu hỏi: “Con bé là con gái và con biết nó sợ sâu phải không?”. Tôi gật đầu thành thật. Và sau đó tôi bị phạt 2 roi, 1 vì cố tình hù dọa một bạn, và 1 vì cư xử không đúng mực với một bạn nữ.
Hai kỷ niệm đó trong cuộc đời đủ để mẹ thấm nhuần trong tôi lối sống có trách nhiệm, không gây tổn hại cho người khác, nhất là tôn trọng phụ nữ.
Trong ngày cưới của tôi và Liễu, khi trao cho tôi và chồng chiếc nhẫn mà mẹ tôi mua bằng tiền tiết kiệm cả đời làm lụng vất vả, mẹ đã khóc nức nở khi thấy chúng tôi là một cặp nhưng không quên “sờ mó” trán tôi để nhắc nhở cô ấy. : “Đừng làm người ta đau khổ, hiểu không?”.
Bây giờ tôi đã là bố của hai cậu bé đang bước vào tuổi hẹn hò. Mẹ tôi cũng đã qua đời cách đây nhiều năm nhưng những lời dạy của mẹ vẫn in sâu vào tâm trí tôi. Mẹ thương tôi, thiếu tình thương, sự chăm sóc, giáo dục của cha; Mẹ tôi không có học vấn, nhưng tôi biết những chông gai và cám dỗ của cuộc sống, và tôi đã vượt qua chúng để tạo dựng và duy trì một gia đình hạnh phúc nhờ ghi nhớ những bài học đơn giản của mẹ.
Tôi cũng làm điều đó cho các con mình, vì tôi tin rằng nếu mọi đứa trẻ đều được nuôi dưỡng và nuôi dưỡng bằng những điều đúng đắn, tốt đẹp ngay từ khi còn nhỏ thì đó sẽ là cội nguồn để hình thành nên những người lớn nhân hậu.
Thu Duc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-dung-lam-kho-nguoi-ta-a1502191.html” name=””]