Nhà tôi vẫn còn một bếp củi trên tường và một tủ đựng măng trong bếp. Tôi và anh em muốn rời đi nhưng mẹ tôi từ chối. Chúng giống như tài sản cá nhân của tôi.
Một người bạn tổ chức trò chơi dành cho các thành viên của hội yêu hoa trên mạng xã hội. Phần thưởng là một củ hoa huệ lai quý hiếm và đắt tiền. Yêu cầu của người khởi xướng rất đơn giản: nhà ai có bếp củi, măng tre thì chụp ảnh đăng lên, sau đó quay video hai món đồ có gắn mặt chủ nhân để chứng minh quyền sở hữu. Ai còn sử dụng cả hai thứ yêu thích đó và đăng ảnh sớm nhất sẽ nhận được quà.
Có bếp củi cạnh tường và tủ đựng măng trong bếp, tôi liền chụp 2 tấm gửi hội. Gửi ảnh xong, tôi thấy vui và thích thú nên ra ngoài sân nhìn vào bếp lần nữa. Nó chỉ đơn giản là xi măng và gạch đất nung xếp chồng lên nhau, dưới bóng dừa. Căn bếp hoàn toàn không có mái che, phơi nắng mưa, chỉ có bức tường và một miếng tôn cũ bao quanh để che một phần, giúp lửa không lan rộng khi gió lớn.
Mẹ tôi dùng lá dừa quanh vườn làm củi. Bếp này không được sử dụng hàng ngày, chỉ thỉnh thoảng đốt lửa để đun nước để uống hoặc nấu những món cần nồi lớn dùng lâu như hầm xương, cháo. Vào những ngày lễ, chúng tôi gói bánh ít và bánh tét. Gia đình tôi cũng sử dụng bếp củi để tiết kiệm gas và điện.
Mỗi khi bếp sáng đèn về đêm, hai đứa cháu nhỏ trong nhà và lũ trẻ hàng xóm sẽ chạy quanh bếp chơi đùa, háo hức như đang vui đùa. Đối với họ, bếp củi là điều vô cùng xa lạ.
Nhung măng có nhiều kỷ niệm rõ ràng hơn trong tôi. Đó là một chiếc tủ bếp khá rộng, gỗ được xẻ từ cây tràm do bố tôi trồng. Chú Tú hàng xóm bào, đục, cưa, xẻ giúp đóng tủ.
Ban ngày ra đồng, ban đêm về đốn củi, phải hai ngày rằm ông mới xong việc. Không sử dụng sơn, tủ chỉ sơn một lớp sơn bóng, tỏa ra màu nâu vàng, vân gỗ tự nhiên vẫn được giữ nguyên. Kỳ công như vậy mà chú Tư vui vẻ trao lại cho gia đình tôi mà không lấy một đồng nào.
Hãy nhớ rằng, măng tre từng là chiếc tủ duy nhất trong nhà. Ngoài sàn nhà và ngăn đựng dụng cụ nhà bếp, anh Tú còn cẩn thận đóng một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm sâu trong một góc khuất. Chiếc hộp đó được làm cẩn thận bằng những tấm gỗ dày nguyên khối, cửa có khóa chìm, là nơi mẹ tôi đựng tiền, đồ trang sức và những đồ có giá trị.
Người thợ khéo léo đã thiết kế chiếc hộp ẩn an toàn đến mức khi mở cửa tủ ra nhìn kỹ vẫn không thể phát hiện ra. Nhiều năm rồi tôi và các em tôi cũng không biết trong tủ có một chiếc hộp gỗ bí mật như vậy. Nhiều lần kẻ trộm đột nhập lấy đi nhiều đồ đạc nhưng tiền bạc và đồ đạc cá nhân của bố mẹ tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Bếp củi và măng vẫn đang được sử dụng ở nhà tác giả |
Chiếc tủ bếp ấy đã “sống” cùng gia đình tôi từ khi mới ra đời, qua cả ba ngôi nhà, chứng kiến biết bao thăng trầm. Ban đầu là nhà tranh cột tre, sau là nhà tranh cột gỗ trên đá xanh và cuối cùng là nhà bê tông như hiện nay. Những lúc khó khăn, trên tủ chỉ còn những chai nước mắm, muối, đường, bột ngọt. Khi đã khá giả hơn, trong tủ còn có thêm nước tương, lạp xưởng, nước mắm, măng khô…
Theo thời gian, bữa ăn không chỉ no nê mà còn thú vị nên hàng trăm loại gia vị, nguyên liệu được bổ sung vào tủ bếp.
Thiết kế của ngôi nhà mới không phù hợp với những măng tre đã cũ, anh em tôi muốn bỏ đi nhưng mẹ tôi không chịu. Vì vậy, chiếc tủ tiếp tục chiếm một vị trí đặc biệt trong căn bếp, giống như tài sản riêng của mẹ.
Hôm nay khoe mình vừa trúng quà quý vì nhà còn hai món đồ quen thuộc. Mắt mẹ tôi long lanh niềm vui. Mẹ lặng lẽ chuẩn bị củi, chuẩn bị lá chuối, chuẩn bị nấu nồi bánh để cúng rằm…
Quynh An
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/nha-nao-con-bep-cui-gac-mang-re-a1502192.html” name=””]