Tôi nhắc nhở vợ thu xếp việc nhà và đừng làm phiền ông bà nhưng bố chồng lại quát: “Con nói hay đấy!” Ông không ép buộc gì cả, ông nội tự nguyện làm vậy!
Vợ chồng tôi cưới nhau được 7 năm, đứa con đầu lòng hiện đã hơn 5 tuổi, Út mới được 2 tuổi. Tôi là lái xe xây dựng nên thường xuyên vắng nhà. Bù lại, thu nhập của tôi cũng khá, đủ trang trải mọi chi phí học tập, sinh hoạt, ăn uống cho vợ con.
Hồi còn độc thân, vợ tôi rất tự lập và siêng năng (ảnh minh họa) |
Tôi vốn là một chàng trai nhà quê. Sau khi lên thành phố học nghề, nhờ sự giới thiệu của người quen, tôi được tuyển vào làm tài xế cho một công ty xây dựng có trụ sở chính ở trung tâm thành phố.
Nhớ ngày đầu gặp nhau, vợ tôi lúc đó là chủ một tiệm cắt tóc nhỏ trước cổng công ty. Tôi và mấy anh trong đội xe thỉnh thoảng ghé qua tiệm cô ấy để cắt tóc và cạo mặt. Cũng có vài chàng trai nhìn tôi, muốn thân thiết với chủ quán nhưng không hiểu sao cô ấy lại chủ động tán tỉnh tôi.
Gần một năm sau chuỗi ngày tán tỉnh, chúng tôi chính thức trở thành một cặp. Vì tương lai nên vợ chồng tôi thống nhất sau khi cưới sẽ về sống với gia đình vợ ở thành phố và không về quê.
Bố mẹ vợ có cửa hàng tạp hóa ngay ngã tư ngõ. Sau khi vợ tôi mang thai, ông bà nội thương con nên đã chăm sóc và sắp xếp mở một tiệm nail nhỏ cạnh cửa hàng tạp hóa cho vợ tôi.
2 năm gần đây, do công ty ký hợp đồng ở xa nên thỉnh thoảng tôi mới về được với vợ con, rồi mấy ngày sau tôi lại phải đi làm. Trong thời gian ít ỏi ở nhà, tôi nhận ra vợ mình đã khác xưa.
Tôi rất khó chịu khi vợ thay đổi (minh họa) |
Dù có con nhỏ nhưng ngày nào cô cũng thức dậy trước buổi trưa. Khi đứa lớn vào mẫu giáo, vợ nó giao việc đó cho ông bà đón và đưa về. May mắn thay, trường khá gần nhà nên các em có thể đi bộ.
Bữa sáng của vợ con đều được ông nội mua về đặt trong lồng bàn. Những việc đơn giản như quét nhà, rửa ly, sắp xếp lại bàn trà, bố chồng tôi cũng làm. Đến trưa, vợ tôi đang nằm trên sofa chơi điện thoại thì thấy ông nội đi lấy cơm nấu. Vợ tôi hiếm khi nhúng tay vào việc nhà.
Nhiều khi khách đến gội đầu, làm móng, bố chồng tôi đã tìm ra cách làm rất khéo. Anh kể vì phải trông con cả đêm nên cô không tỉnh táo và sợ mất tập trung khi làm việc. Nhìn khách lần lượt rời đi, tôi hoảng hồn. Tôi lo cứ đà này tiệm nail của vợ tôi sẽ phải đóng cửa.
Tôi tâm sự nỗi lòng của mình với bố chồng. Tôi mong ông đừng nuông chiều con gái mình, vì làm như vậy sẽ hại con, không thương con. Tuy nhiên, bố vợ chỉ cười: “Nếu còn sức, bố sẽ lo cho con cháu, không sao đâu”.
Bố chồng tôi không cảm thấy việc “lo con cháu” có gì bất thường. Nhưng với tôi thì khác, cô ấy không còn là em bé nữa mà đã là mẹ của hai đứa con. Khi còn độc thân, cô ấy độc lập và làm việc chăm chỉ; Sao bây giờ cậu lại lười biếng thế?
Tôi nghĩ, vì vợ tôi dựa vào số tiền tôi mang về hàng tháng, không cần phải cố gắng, trông cậy vào sự chăm sóc, yêu thương của gia đình ngoại nên càng ngày càng lười biếng.
Tôi đã có cuộc nói chuyện gay gắt và cho vợ 2 tháng để xem xét lại thói quen sinh hoạt, làm việc của cô ấy. Nếu cô ấy vẫn không thay đổi, tôi sẽ quyết định thuê phòng và tự mình dọn ra ngoài. Tôi sẽ tìm một trường mẫu giáo để chăm sóc đứa con 2 tuổi của mình, còn vợ tôi phải tiếp tục đi làm và giúp tôi kiếm thêm tiền từ việc làm ruộng để dành tiền cho ngày mai…
Ngày ra đi, tôi dự định sẽ lịch sự nói với bố chồng: “Bố ơi, buông tay để con gái chúng ta lớn lên mới là cách yêu thương đúng đắn”.
Sáng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bo-vo-qua-nuong-chieu-con-gai-a1501834.html” name=””]