Tôi thường nói đùa với chồng: “Có lẽ ông trời thương tôi. Ngài biết tôi nhỏ con, lấy chồng lính xa nhà nên sinh cho tôi hai đứa con trai dũng cảm, khỏe mạnh để bảo vệ mẹ”.
Con trai tôi, đứa lớn 13 tuổi, đứa nhỏ 8 tuổi. Khi đi chơi, tôi thường sợ đám đông nhưng hai con tôi lại rất dạn dĩ khi giao tiếp với người lạ. Tôi còn nhớ, khi đưa con đi học lớp một, có một số em bẽn lẽn núp sau lưng mẹ hoặc bẽn lẽn ngồi một góc lớp quan sát, nhưng con tôi đã làm quen với các bạn xung quanh. Nhìn con khua khua và kể chuyện cho bạn bè nghe, tôi thấy vui.
Hai anh em cùng học và cùng chơi |
Nếu có sự bất đồng, con tôi không ngại bày tỏ quan điểm của mình. Có một lần, em trai tôi, học lớp 7, không hài lòng với điểm bài kiểm tra của cô giáo nên đã đến phòng hiệu trưởng xin cô chấm lại. Sau đó, giáo viên xem lại bài và chấm điểm lại cho em. Khi cô giáo nói với tôi điều này, tôi cũng không quá ngạc nhiên, bởi từ nhỏ tôi đã quen phải làm “thẩm phán” cho con mình. “Đối xử” không công bằng đồng nghĩa với việc bạn sẽ khiếu nại đến cùng.
Một lần nọ, chuột hoành hành trong nhà. Tôi sợ hãi nên không dám làm gì cả. Nếu bạn đặt bẫy, bạn sợ họ sẽ mắc vào bẫy và không dám bắt bạn ra ngoài. Mình gọi thuốc sợ họ ăn mất, mình không dám dọn dẹp. Tôi gọi điện cho chồng đang đi làm xa để… phàn nàn.
Không ngờ chồng tôi lại gọi điện về nhà, điều khiển từ xa hai đứa con đi đặt bẫy chuột. Kết quả, 2 con chuột mắc bẫy đã được 2 anh em xử lý gọn gàng và bỏ vào thùng rác, không để lại dấu vết. Mẹ thực sự ngưỡng mộ cô ấy.
Con trai cả tác giả nấu ăn, sửa quạt… rất chuyên nghiệp |
Chồng tôi đi làm xa, ở nhà chỉ có 3 con nên tôi rất lo lắng khi có bão, sấm sét, mất điện. Khi con tôi còn nhỏ, mỗi lần chuyện đó xảy ra, tôi đều ôm nó vào lòng và ba chúng tôi rúc vào nhau. Tôi luôn tỏ ra cứng rắn để an ủi họ mỗi khi sấm sét vang lên nhưng thực ra tôi cũng đang run rẩy. Những năm gần đây, khi các con đã lớn, mỗi khi có bão, mất điện hay sấm sét, hai anh em lại cùng nhau đi kiểm tra cửa, điện. Chưa hết, hai đứa còn vào phòng mẹ đòi ngủ cùng để mẹ không sợ.
Hành động của trẻ em bị ảnh hưởng bởi cha của chúng. Vì công việc đòi hỏi phải xa nhà nên hàng ngày chồng tôi đều gọi video cho các con để nhắc nhở học tập và hướng dẫn các con làm việc nhà giúp mẹ. Mỗi lần nghỉ phép về nhà, anh lại “dạy” các con đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, chăn gối, lau quạt, thay ống nước rò rỉ… Anh còn đặt ra các tình huống để dạy. các con, như phải làm gì nếu trong nhà có trộm, phải làm gì nếu có cháy nổ…
Anh kiên nhẫn dạy dỗ con cái. Ông nói: “Con trai phải mạnh mẽ, dũng cảm; Nó là điểm tựa cho người mẹ, sau này vợ con có thể nương tựa, và quan trọng hơn là có thể là chỗ dựa cho đất nước.
Cậu út phụ trách gọt hoa quả, rau củ |
Mỗi buổi sáng, tôi lo cho con ăn để đi học, chiều về đón cháu đi chợ nấu ăn. Khi con ốm, tôi một mình đưa con vào bệnh viện… Ai cũng thấy tiếc cho tôi, tiếc vì có chồng ở xa nhưng tôi luôn thấy mình may mắn. Nếu phải lựa chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn chồng mình – một người lính – sống xa nhà nhưng luôn chăm sóc vợ con.
Ông còn “tặng” cho tôi hai đứa con trai thừa hưởng sức mạnh của cha và thêm hai bờ vai “êm ái” để tôi tựa vào.
Bạn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ba-cu-di-cong-tac-o-nha-da-co-con-a1503939.html” name=” “]