Trẻ sẽ dần lớn lên và có thế giới riêng của mình. Tôi giật mình khi nghĩ rằng đứa trẻ này đã lớn và phải trải qua bao ngày tháng nghĩ rằng bố mẹ không yêu thương mình mỗi khi làm điều gì sai trái.
– Anh không yêu em cũng không sao nhưng em đừng buồn nữa được không?
Lời nói của con gái tôi khiến tôi không nói nên lời. Chỉ là anh lơ là bài tập về nhà, chỉ là tôi mắng anh mấy lần thôi nhưng tôi vẫn nghĩ mình luôn muốn điều tốt nhất cho con mình và tôi là một người mẹ nên tôi có quyền.
Nước mắt lăn dài trên mắt con gái tôi khi tôi kéo con lại gần và hỏi:
– Tại sao con nghĩ mẹ không còn yêu con nữa?
– Vì con đã nhiều lần làm mẹ buồn – Con gái tôi thút thít.
Tôi ôm con vào lòng:
– Bạn biết phải nói gì với con mình. Đây, tôi cho bạn xem vết sẹo nơi tôi đã chịu đựng nỗi đau để sinh ra bạn. Anh kể cho em nghe về lần chúng ta gặp nhau trong phòng sinh, khi em còn đỏ bừng và nhỏ bé trong vòng tay anh. Và đây, trong điện thoại của mẹ có những hình ảnh, clip bé nhà mình tập đi và vụng về cầm thìa, tập ăn dặm. Bạn có thể không còn có thể rúc sát vào con mọi lúc như trước vì con đã dần tự lập nhưng tình yêu thương của bạn dành cho con vẫn không hề giảm bớt. Chỉ khi người mẹ buồn vì điều gì đó liên quan đến con, không có nghĩa là tình yêu của mẹ ít đi. Em ơi, hãy yên tâm rằng anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em. Vui, buồn, giận dữ là những cảm xúc mà ai cũng trải qua. Một số người kiểm soát tốt cảm xúc của mình, một số thì không. Chỉ vậy thôi.
Cô bé và tác giả (ảnh do nhân vật cung cấp) |
Cô gái cảm thấy yên tâm, thôi khóc và lên phòng học bài. Tôi ngồi một mình, tự hỏi: “Mẹ đã làm gì khiến em nghĩ rằng mẹ không còn yêu em nữa?” Chắc chắn những lời tôi nói khi tức giận đã làm tổn thương con tôi – một đứa trẻ vừa mới học cách rèn luyện cả thể chất lẫn tinh thần và phải chịu đựng cuộc sống vô cùng phức tạp này.
Cảm giác vừa tiếc nuối vừa thương con đang vây quanh tôi. Dù biết nhưng tôi cần có tinh thần phản kháng, sự thấu hiểu và cảm thông với người khác. Nhưng thực sự, hãy tin ở trẻ em rằng sự tha thứ của chúng dễ dàng và nhanh chóng hơn nhiều lần so với người lớn.
Chúng ta – những người trưởng thành, có những hố sâu được đào bằng những lời nói mà suốt đời không thể vượt qua được. Mẹ tôi thường nói: “Có vấp ngã thì hãy cố gắng níu kéo. Có vỡ miệng thì còn biết phải đi đường nào”.
Vậy mà tôi lại dựa vào “lòng vị tha của đứa trẻ”, vào tình yêu và sự ủng hộ gần như tuyệt đối của cậu ấy. Tôi đã nói gì và hành động như thế nào để đứa con do tôi sinh ra sẽ nghĩ rằng “Anh không yêu em cũng không sao”. Và lòng tôi đau nhói khi chỉ cầu xin “mẹ ơi đừng buồn”, tôi chấp nhận rằng mình không được mẹ yêu thương.
Trẻ sẽ dần lớn lên và có thế giới riêng của mình. Tôi giật mình khi nghĩ rằng đứa trẻ này đã lớn và phải trải qua bao ngày tháng nghĩ rằng bố mẹ không yêu thương mình mỗi khi làm điều gì sai trái. Tôi thường nói với các cháu gái đã lớn của mình rằng việc chọn chồng phải có “nền tảng vật chất” (vật chất ở đây được hiểu là khả năng kiếm sống, làm việc và có ý chí vươn lên) và tình yêu thương. Trong gia đình chỉ có hai loại bi kịch thường gặp: không tiền và không tình yêu.
Tôi cũng đã thấy một số gia đình cực kỳ giàu có mà không có mối quan hệ gia đình nào. Nói với nhau được vài câu thì cạn lời. Sợi dây giữa họ thật lỏng lẻo. Vậy là bạn đã biết tầm quan trọng của việc kiểm soát cảm xúc của mình khi chăm sóc và giáo dục con cái. Một đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh, tài năng đã khó nhưng việc duy trì được tình yêu thương trọn vẹn dành cho gia đình còn khó hơn rất nhiều. Sau lời nói của con, tôi thấy hối hận và tự nhủ, mình sẽ sửa sai và học cách làm mẹ qua lời nói của mình. Ông bà ta nói đúng: “Nhìn cây sửa đất, nhìn con sửa mình”.
Hoang Hien
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/me-khong-yeu-con-cung-duoc-a1505545.html” name=””]