Tôi từ chối rồi vội vàng quay đi chỗ khác để giấu nước mắt. Ba đang đau đớn, lo sợ, hoang mang thế kia mà vẫn nghĩ cho các con.
Từng có nhiều bài viết được đăng báo, nhưng tôi ít khi viết về ba mình – một người khô khan, ít nói và hơi khó gần, cho đến khi… Đó có lẽ là ngày đáng nhớ nhất của gia đình tôi khi bác sĩ kết luận ba bị K phổi. Chỉ sau hơn tháng ba bị ho kéo dài, mọi thứ đảo lộn hết.
Ba dặn chúng tôi không được cho ai biết, sợ mọi người lo lắng. Ông ngại làm phiền người khác. Tôi hiểu ông còn muốn được đối xử công bằng như những người khỏe mạnh bình thường. Chúng tôi vẫn “nhờ” ba việc này việc kia để ba bận rộn và quên đi cảm giác bệnh tật. Dù ba vẫn tỏ ra lạc quan, mạnh mẽ, vẫn đều đặn đưa đón thằng cháu cưng mỗi ngày, vẫn phụ mẹ chăm sóc mảnh vườn sau nhà hay kiên nhẫn chở mẹ đi 4, 5 cái siêu thị để tìm mua cho được giỏ hoa vừa ý nhân sinh nhật mẹ; nhưng nhìn ánh mắt thất thần, xa xăm của ba mỗi khi ông ngồi một mình, mẹ con tôi buồn thắt ruột.
Tuy ba vẫn chịu khó ăn uống dù vị giác đã mất đi ít nhiều, vẫn tích cực duy trì các sinh hoạt thường nhật để giữ vững tinh thần và ngoan ngoãn “nghe lời” bác sĩ, nhưng tôi biết ông buồn lo.
Ba lấy trong ví cái thẻ ngân hàng, bảo tôi giữ để chi xài, mua thuốc men, sữa, thuốc bổ, điều trị… cho ba, vì ba biết các con cũng có những mối lo cho gia đình riêng. Tôi từ chối rồi vội vàng quay đi chỗ khác để giấu nước mắt. Ba đang đau đớn, lo sợ, hoang mang thế kia mà vẫn nghĩ cho các con. Thương ba, nhưng tôi cũng không muốn để ba thấy sự ủy mị của mình, sợ ba buồn thêm.
Ảnh mang tính minh họa |
Nếu bạn từng tự hào đã làm được những điều tốt đẹp cho người bạn thương yêu, như tôi từng mua cho ba những món quà ba thích, đã đưa ba đến những quán ăn ngon lành, hay đã từng cùng ba du lịch đến những nơi đẹp đẽ… thì tất thảy những thứ ấy cũng chẳng là gì so với cảm giác bất lực khi bạn không thể làm được gì để kéo dài những năm tháng được ở bên họ, như tôi lúc này.
Cuộc sống giúp tôi nhận ra rằng: đừng nói đến những điều to tát, đừng mơ mộng lấp biển dời non; chỉ cần từng phút giây trôi qua, chúng ta làm được những điều giản dị mà ý nghĩa, sống trọn vẹn với những người xung quanh mình để sau này không hối tiếc. Tôi vẫn cầu nguyện hằng đêm mong ba khỏi bệnh (tôi vẫn tin như thế) và tranh thủ ở bên ba càng nhiều càng tốt, để được tận mắt thấy ba chợp mắt ngon lành hay từng giấc ngắn ngủi khó nhọc khi phải chịu đựng những trận ho kéo dài từ đêm về sáng, được thấy ba nhấp từng ngụm sữa nhỏ để không bị nghẹn…
Từ nhỏ, chị em tôi không có thói quen gần gũi, tỉ tê cùng ba, nhưng tôi sẽ đưa ba đọc những dòng chữ này, để ba biết: dẫu khó khăn thế nào, vẫn có các con bên cạnh để cùng ba chiến đấu với bệnh tật. Cha con mình cùng cố lên, ba nhé!
Yến Nhi
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cung-ba-chien-dau-a1507499.html” name=””]