Ngồi với Hồng Nhung trong căn hộ mới của chị, cảm giác như giao hòa giữa ký ức và hiện tại. Mọi thứ được bài trí đơn giản nhưng chứa đựng nhiều dấu ấn của thời gian, của những thiết thân từng gắn bó. Chị tự hào, tất cả sự bài trí này đều do một mình chị thực hiện. Cuộc trò chuyện giữa chúng tôi cũng vì thế mà đan xen giữa xưa và nay, giữa hồi ức và hiện tại.
Hồng Nhung nổi tiếng trong giới giải trí bao năm nay vì giọng hát đã đành. Thính giả yêu mến Nhung còn biết chị là người khéo ăn khéo nói, đến độ chẳng mất lòng ai. Người xưa bảo “nước trong quá thì không có cá” nhưng Hồng Nhung không thiếu bạn bè. Có lẽ vì lúc nào Hồng Nhung cũng sống là chính chị chứ không phải một ai khác. Nhiều người biết Hồng Nhung dí dỏm, yêu đời nhưng hôm ngồi với chị, tôi còn thấy một Hồng Nhung khác…
Yêu cả những điều giản dị
Phóng viên: MV mới của chị có tên khá thú vị – Simple Beauty (Vẻ đẹp của sự giản đơn). Trong cuộc sống của một người gặt hái được nhiều hào quang trong nghề như chị, có khoảnh khắc nào chị giật mình vì chợt nhận ra bản thân đã bỏ quên những “vẻ đẹp giản đơn”?
Ca sĩ Hồng Nhung: Đó là điều không thể tránh khỏi, đặc biệt là với những người làm việc trong giới giải trí. Nhiều khi bước vào guồng, mình phải chạy vội vàng, chạy nhanh nhất có thể để làm tốt nhất công việc và không làm ảnh hưởng đến người khác; làm đến mức không có thời gian để thụ hưởng thành quả mình tạo ra. Đến lúc xong việc rồi, người cứ rã rời hết ra vì mệt, thậm chí đêm về không ngủ được. Vì lúc ấy, mình như cái đèn pha, bật quá sáng nên lúc tắt vẫn phản quang.
Tôi thật may, vì anh Sơn (nhạc sĩ Trịnh Công Sơn – PV) lúc sinh thời vẫn thường nhắc tôi chậm lại. Anh thường bảo “Hồng Nhung, kệ bớt đi, kệ bớt đi”. Bài Bống Bồng ơi anh viết có đoạn: “Nắng vàng em đi đâu mà vội. Mà vội nắng vàng nắng vàng ơi…”. Cả đoạn ấy chỉ có tứ “đi đâu mà vội” được anh nhắc lại nhiều lần bằng các giai điệu khác nhau. Cho nên, mỗi lần nhận ra mình nhanh quá, tôi thường tự nhắc mình chậm lại. Giai đoạn sau này, đọc sách của thầy Thích Nhất Hạnh, tôi dần nhận ra và trân quý “vẻ đẹp của sự giản đơn” trong những việc mình làm hằng ngày như rửa bát, cắm hoa hay trồng 1 cái cây. Tất cả khoảnh khắc đều quý giá.
Hồng Nhung luôn xuất hiện với hình ảnh đầy năng lượng – Ảnh: ĐẠI NGÔ |
* Nghĩa là chị đã học cách chậm lại. Khoảng thời gian đó bắt đầu bao lâu rồi?
– Tôi nghĩ, qua giai đoạn COVID-19, mỗi người đều sẽ nhìn thấy rõ hơn, ngộ ra và thực hành bằng những cách khác nhau. Ví như tôi, hồi năm 22 tuổi bị báo chí “chê” hát nhạc Trịnh chán quá, sẽ khóc tu tu. Còn bây giờ, tôi biết mình không thể ôm đồm mọi việc, kể cả khen chê trong cuộc đời này. Thời gian của mình không còn nhiều, sự trẻ trung lại càng giới hạn. Vậy thì, mình dùng mỗi ngày được sống làm việc gì, dành thời gian cho bản thân, cho gia đình như thế nào là điều phải cân nhắc, vì sức lực chỉ có chừng ấy. MV Simple Beauty mở ra một giai đoạn mới của tôi – một Hồng Nhung có thể viết nhạc.
* Một ngày của chị hiện gồm những hoạt động nào?
– Ngày nào tôi cũng tập yoga và luyện giọng dù hôm đó không cần đi hát. Tôi cắm hoa, làm vườn, khi có cảm hứng thì sáng tác. Việc sáng tác cần sự bình tĩnh, không vội vàng. Thời gian còn lại, tôi chơi với con và nghỉ ngơi.
Những điều này thoạt nghe đơn giản nhưng ở những năm 20 -30 tuổi, tôi không hề biết tới vì quá bận. Còn trẻ mà, tôi vừa đi học ở trường, đi luyện giọng rồi chạy 3-4 sô mỗi tối. Chạy sô tất bật đến mức chỉ kịp chải đầu trước lúc lên sân khấu. Nhưng tôi cũng rất yêu và biết ơn khoảng thời gian ấy bởi nó cho tôi nhiều bài học. Về sự kỷ luật, sự chăm chỉ rèn luyện và lao động chuyên cần. Về sự yêu quý khán thính giả dành cho mình và tự nhủ mình phải trân trọng, nỗ lực để đáp đền.
Hồng Nhung tại Pháp |
* Cũng nhờ sự chăm chỉ ấy mà chị mua được nhà rất sớm…
– Thời điểm ấy, bầu sô trả tôi đến 500.000 đồng/buổi biểu diễn 4 bài hát. Có lần, tôi nói với anh Đoàn Minh Tuấn (nhiếp ảnh gia) rằng chưa bao giờ tôi được nhiều tiền như thế. So với ca sĩ bây giờ, số tiền ấy có là gì đâu, thế mà tôi tự nhủ mình phải chắt chiu. Tôi tự đề ra kế hoạch là chỉ tiêu 10% từ số tiền kiếm được, còn lại tiết kiệm, sắm từng chỉ vàng dành dụm mua nhà. Năm 27 tuổi, có vay thêm một ít song tôi tự hào vì cuối cùng mình cũng mua được căn nhà riêng ở Sài Gòn, ngang 3,2m dài 17m.
Nhà dài nằm trong hẻm nhỏ, cốt làm sao cho thoáng, cũng chẳng bày biện gì nhiều. Anh Sơn đến chơi, mang tặng tôi 1 cây phát tài, ngồi một hồi thì bảo trong nhà có gió đối lưu mát rượi. Đó là điềm tốt. Mình còn trẻ dại, có biết gì đâu. Nhưng những điều đặc biệt như thế làm tôi nhớ mãi. Sau bố tôi, anh Sơn như người thầy, người anh chỉ dạy cho tôi biết thương quý những điều giản dị đẹp đẽ trong cuộc sống.
* Thời gian trôi đi, khi có tuổi một chút, người ta thường nghĩ về những chuyện đã qua và cả những điều bất như ý, chẳng hạn sức khỏe. Có bao giờ chị thấy… chán mình?
– Đúng là như vậy. Thời tiết cũng ảnh hưởng đến sức khỏe, áp lực công việc, rồi chuyện con cái. Mình đã không còn năng lượng của những năm 20, 30 làm không biết mệt nữa. Những lúc thấy chán mình quá, tôi thường nhìn mình trong gương và tự động viên: “Ôi dồi ôi, sao trông bà chán thế này hở bà Nhung?”.
Có lần, bé Léa (Tép) bảo thích đi xe đạp, thế là mẹ con cùng đạp với nhau. Tôi bận việc nọ việc kia, nên khi thì không đi với con được, lúc đi được thì đạp một hơi thấy mệt quá buộc phải dừng. Tôi cũng buồn vì mình không đủ sức cùng con làm được những điều con muốn, không phải lúc nào cũng đầy năng lượng như người hâm mộ vẫn thấy trên Facebook. Như hôm vừa diễn cho Elle Beauty Awards, hôm sau lại có 1 buổi chụp hình nhưng tôi phải từ chối. Đã đến lúc phải biết chấp nhận cường độ làm việc không còn như trước, nó phải song hành với sức khỏe của mình. Mình còn cần dành thời gian cho con nữa, thời gian các con ở với mình trôi rất nhanh.
* Làm sao chị có thể luôn xuất hiện với hình ảnh đầy năng lượng?
– Quan trọng là bố trí thời gian và chọn việc vừa sức. Đôi khi từ chối lời mời này, lời mời kia, tôi cũng ngại lắm nhưng sức khỏe thật sự không cho phép. Thôi thì, mình làm ít việc nhưng chất lượng của những việc mình làm phải càng ngày càng cao. Không xuất hiện trước công chúng thì thôi nhưng đã hiện diện thì cần lan tỏa năng lượng tích cực.
Không bao giờ để mình rơi vào trạng thái cô độc
* Chị thường nhắc đến con cái bằng ánh mắt rạng rỡ và tự hào. Những năm danh tiếng rực rỡ nhất, chị có nghĩ đến việc sẽ dừng lại để lập gia đình và sinh con?
– Thời ấy, tôi còn quá trẻ. Mà tuổi trẻ thì luôn nhìn xung quanh bằng ánh mắt háo hức, có quá nhiều thứ để khám phá. Tôi cứ thế bị cuốn đi, không có thời gian để suy nghĩ điều gì, chỉ hành động (cười lớn). Bây giờ, tôi mới bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn và hành động ít hơn một chút.
* Mọi thứ của chị ở Việt Nam đang rất tốt, điều gì khiến chị chọn sang Pháp và quyết định ở lại suốt hơn 2 năm qua?
– Thú thật, tôi chưa bao giờ có ý định sinh sống ở nước ngoài. Lúc đó, cả nhà tôi quyết định đi nghỉ hè. Được 6 tuần thì ở nhà báo động COVID tiếp tục diễn tiến căng thẳng, các con tôi tiếp tục học online. Thực tế, các con đã học online suốt 2 năm, bây giờ mà tiếp tục nữa thì tôi nhận thấy không ổn, sợ ảnh hưởng tâm lý các con, trừ trường hợp bất khả kháng. Sau 1 tuần suy nghĩ, tôi quyết định ở lại Paris, cho các con được đến trường, được gặp gỡ bạn bè như bao người bình thường. Thoạt đầu, 2 con tôi cũng ngại, bảo “chúng con có biết tiếng Pháp đâu”. Tôi chọn trường quốc tế, 50% tiếng Pháp, 50% tiếng Anh và giải thích cho các con hiểu. Việc đến trường, giao tiếp, gặp gỡ bạn bè, thầy cô quan trọng hơn việc các con học được gì ở thời điểm đó và thay vì cứ chăm chăm nhìn vào màn hình.
Quyết định này kéo theo việc tôi phải thiết lập cuộc sống mới ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, một chữ bẻ đôi cũng không biết. May mà bạn trai tôi biết tiếng Pháp và có nhiều bạn bè ở đó. Nhờ sự giúp đỡ của mọi người, chúng tôi thuê nhà và sắp xếp mọi thứ.
* Thích nghi với cuộc sống mới hẳn là không dễ?
– Nếu hỏi tôi có bỡ ngỡ không thì chắc chắn là có. Tuy nhiên, đó là quyết định của tôi. Tôi cảm thấy thoải mái, cái gì đến thì tìm cách giải quyết từng việc, từ thuê nhà, chuyển trường cho con đến chuyển một số đồ đạc từ Việt Nam sang. Đến lúc ổn được thì đã gần 1 năm. Lúc này, Léa phát hiện ra năng khiếu hội họa và vào học lớp mỹ thuật của bảo tàng tại Paris. Con xin ở lại thêm 1 năm nên tôi đồng ý. Aiden (Tôm) thì có năng khiếu âm nhạc. Trong năm đó, tôi bay về Việt Nam 16 lần. Sau, con nói sẽ chọn học ở đây luôn. Rồi bố tôi ốm, tôi nói mẹ phải về nhưng các con có thể ở lại. Tôi mừng vì 2 con đã tìm được môi trường phù hợp. Bản thân tôi ở đây cũng học thêm được nhiều thứ mới mẻ về nghệ thuật.
Say đắm biểu diễn trong một chương trình |
* Trách nhiệm, với chị, có phải là gánh nặng?
– Phụng dưỡng bố mẹ, nuôi nấng con cái là trách nhiệm nhưng không phải gánh nặng. Khi lao động bằng tình yêu thì người ta dốc lòng dốc sức. Nó có thể vượt quá sức và giới hạn của mình ở thời điểm nào đó một chút nhưng không khiến mình cảm thấy nặng nề.
Có những hôm tôi đang quay chương trình Chị đẹp (chương trình truyền hình thực tế Chị đẹp đạp gió rẽ sóng, quay rất nhiều giờ), bệnh viện gọi báo bố tôi đang cấp cứu, cần ký một số giấy tờ quan trọng, tôi bủn rủn, lập tức rời trường quay đến bệnh viện. Ký xong giấy tờ, tôi chỉ được đứng len lén nhìn bố chứ không được vào. Bác sĩ thấy tội quá mới bảo tôi về, các bác sẽ cố gắng chăm sóc, còn nước còn tát. 2 em trai tôi nghe đến đấy là hoảng, khóc rú cả lên. Lòng tôi nặng trĩu mà không dám khóc vì mình khóc nữa thì ai sẽ lo cho bố. Bần thần về nhà, gọi cho đứa em ở Hà Nội, lúc đó tôi mới dám khóc. Tối trằn trọc mãi, tôi chỉ mong trời sáng để vào viện. Đến nơi thấy bố khỏe hơn một chút, tôi lại lên xe, vừa trang điểm vừa chải tóc; đến trường quay thì vào quay luôn, lên sân khấu lại nhảy, lại múa hát.
Trước khi ký hợp đồng quay Chị đẹp, tôi đã trao đổi cụ thể, đồng thời cam kết có thể không đảm bảo lịch quay xuyên suốt nhưng những lúc có giờ quay, tôi sẽ thực hiện tiết mục của mình tốt nhất, dành 100% năng lượng, thậm chí là hơn. Mình không được quyền đổ lỗi cho hoàn cảnh rồi buộc người khác phải ưu tiên, phải được thế này thế kia. Tôi muốn làm việc chuyên nghiệp nhất có thể, không đem việc riêng làm lý do. Tôi không muốn mọi người thương hại hoặc phải thông cảm cho mình.
Chia sẻ trong 1 chương trình |
* Chia sẻ của chị làm tôi nghĩ ngay đến khái niệm người phụ nữ hiện đại độc lập, mạnh mẽ, xinh đẹp. Nhưng độc lập đồng thời cũng gắn liền với cô đơn?
– Những ai nhạy cảm thường dễ cảm thấy cô đơn. Với người nghệ sĩ, đó là chất xúc tác cho sáng tạo. Tuy nhiên, tôi thường không để mình rơi vào trạng thái cô độc hay thấy trơ trọi. Bởi lẽ khi cảm thấy cô độc, bạn sẽ trở nên nhỏ bé, yếu đuối; sức mạnh bên trong sẽ yếu đi, thậm chí cạn kiệt. Khi đó, ta sẽ không còn sức để chống chọi hoặc đơn giản là có đủ bình tĩnh mà đứng dậy.
“Triết lý sống quan trọng với tôi chính là lời dạy của Bác: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do”. Việc vĩ mô, trọng đại mình không có khả năng thì mình áp dụng cho chính mình. Trước hết, phải độc lập về kinh tế, về tư tưởng và có suy nghĩ “tự do”, cởi mở với cái mới, trước những giới hạn, chỉ cần không vi phạm pháp luật và đạo đức. Nếu tự bảo rằng 40 tuổi thì không được làm thế này, 50 tuổi không được làm thế kia… thì chắc chắn bạn sẽ không làm được bất cứ điều gì. Tại sao lại tự giới hạn và quy hoạch mình vào những khuôn khổ như thế? Hãy nuôi dưỡng suy nghĩ “không gì là không thể” và phải có tự do về tài chính để theo đuổi, hiện thực hóa những điều mình muốn”. Ca sĩ Hồng Nhung |
Dù là người quyết định chính trong hầu hết trường hợp nhưng tôi biết mình vẫn còn những điểm tựa tinh thần: những người bạn, những người em thân thiết tuy chẳng phải họ hàng, ruột rà. Có chuyện gì, các bạn, các em cũng chạy đến trước tiên, cũng lo cũng nghĩ cho tôi. Tôi cũng dạy các con như thế. Có việc gì xảy đến chăng nữa, các con vẫn còn có mẹ, có thầy cô, có bạn bè. Tôi thường tạo cho các con tâm lý vững vàng, có điểm tựa là mình. Trong nhà, 2 con được tôn trọng, thoải mái bày tỏ chính kiến. Từ tuổi lên 10, Tôm và Tép bắt đầu “thách thức” mẹ Bống với chính kiến được bảo vệ bằng các lý luận rất mạch lạc. Mẹ muốn tranh luận bằng tiếng Việt cũng được, tiếng Anh cũng được và giờ, bằng tiếng Pháp thì mẹ rõ là yếu hơn rồi… (cười). Nhờ đó, tư duy phản biện và ngôn ngữ của Tôm và Tép được rèn luyện.
* Giai đoạn này với chị còn điều gì thú vị khác ngoài việc nhìn con lớn lên từng ngày?
– Tôi vẫn được sáng tạo, vẫn được hát và chưa bị công chúng chán. Dù hiện tại tôi hát ít nhưng chất lượng sẽ đầy lên. Khi nào cảm thấy đi xuống thì tôi không hát nữa. Tôi không muốn ru ngủ mình trong những lời khen ngợi có cánh. Điều quan trọng nhất với tôi là mở lòng, trau dồi, học hỏi cái mới và làm mới bản thân. Càng đi ra ngoài, tôi càng thấy mình nhỏ bé. Thế giới vẫn luôn chuyển động từng ngày, nếu mình đã nhỏ bé lại còn đứng yên thì làm gì còn chỗ cho mình!
* Cảm ơn chị đã chia sẻ.
Hoàng Linh Lan (thực hiện) – Ảnh do nhân vật cung cấp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ca-si-hong-nhung-dong-song-luon-chay-a1529108.html” name=””]