Những câu chuyện thần thoại thế giới giúp bé khám phá thế giới cổ tích với màu sắc mới, phong phú và thú vị hơn.
Sự tích hoa hồng vàng – Thần thoại Hy Lạp
Ngày xưa, thần Zeus – chúa tể thần linh, trong một chuyến du hành xuống trần gian, đã đem lòng yêu một thiếu nữ trần gian và hạ sinh được cô con gái. Thần Zeus đặt tên cho con mình là Elisa. Thần Zeus lấy làm vui mừng, bảo rằng:
– Bởi vì con là con của thủ lĩnh tối cao trên đỉnh Olympia, nên con sẽ được thụ hưởng tất cả tinh hoa của trời đất, không một kẻ phàm tục nào có thể sánh được với con. Ta ban cho con quyền lực của sắc đẹp, sự thông minh tuyệt đỉnh, hết thảy mọi người phải cúi đầu trước gót chân con.
Elisa theo năm tháng lớn lên và những lời cầu chúc của cha nàng mau chóng trở thành hiện thực. Mỗi buổi sáng, đích thân thần Mặt Trời gom tụ những tia sáng đẹp nhất, lóng lánh nhất, hun đúc thành vô số viên ngọc điểm xuyết lên xiêm y của Elisa.
Buổi trưa, các nàng Mây kết thành chiếc võng êm ái cho nàng ngả lưng giữa vườn mộng. Và buổi tối, Thần Đêm tự tay gom sao trên trời cho Elisa ném xuống hồ làm thú tiêu khiển. Nàng được nuông chiều rất mực bởi hết thảy đều kinh sợ quyền lực của cha nàng.
Một buổi sớm mùa xuân, thần Eros – vị thần của tình yêu – ghé thăm Elisa để tặng nàng những viên ngọc kết tinh từ tình yêu do chàng làm ra. Elisa tha thiết nài nỉ Eros dạy nàng bắn cung. Vì không thể khước từ, chàng đã cho Elisa mượn chiếc cung với những mũi tên tình ái.
Elisa đã dùng chiếc cung ấy để tập bắn. Chẳng may nàng trượt tay và 1 mũi tên bay đến, cắm thẳng vào tim Eros. Trong một phút, Eros như bị hóa đá. Chàng cảm thấy ngây ngất vì Elisa, dường như Elisa đã là một phần không thể thiếu trong suốt quãng đời còn lại của mình. Và chàng biết: Mình đã phải lòng nàng mất rồi!
Ảnh minh họa.
Kể từ hôm đó, Eros mang bệnh tương tư. Chàng chẳng còn thiết đến những yến tiệc hay dạ hội, cũng chẳng chú tâm đến nhiệm vụ được giao, suốt ngày chỉ mê mẩn vén mây ngắm nhìn Elisa cho thỏa nỗi nhớ nhung. Chiếc cung bị vứt lăn lóc, những mũi tên bị rỉ sét, tình yêu không còn đến với con người.
Chuyện tới tai thần Zeus. Ngài lấy làm thương hại cho Eros và quyết định kết hợp hai người với nhau. Đám cưới đã diễn ra linh đình suốt 30 ngày đêm. Những món cao lương mỹ vị được dọn khắp nơi, những suối rượu tuôn chảy không ngừng. Người ca hát, người nhảy múa, cùng chúc mừng một đôi trai tài gái sắc.
Khi cưới được Elisa, Eros thấy mình như là người hạnh phúc nhất trên thế gian. Vì vậy, chàng nuông chiều Elisa rất mực, nhất nhất đều tuân theo ý muốn của nàng. Eros xây một lâu đài nguy nga diễm lệ bằng thủy tinh, hồng ngọc và đá quý cho Elisa cư ngụ. Chàng dặn dò:
– Elisa xinh đẹp của ta ơi! Ta yêu nàng hơn cả bản thân mình và giá nào ta cũng không để mất nàng. Hãy ngoan ngoãn ở trong lâu đài và chớ đi xa, ta không muốn người nào khác ngoài ta được thưởng thức sắc đẹp của nàng. Tình yêu của ta dành cho nàng là duy nhất, mãnh liệt hơn thác và đậm đà hơn mật ong. Nàng chớ khiến ta buồn lòng..
Elisa vì tình yêu với Eros đã ngoan ngoãn nghe theo lời chàng dặn dò, họ đã có những ngày tháng thật hạnh phúc. Và rồi cuộc sống vui vẻ hạnh phúc không được bao lâu thì Eros lại phải ra đi làm nhiệm vụ của thần tình ái. Chàng đi quanh năm suốt tháng để kết nối những tâm hồn nam nữ yêu nhau, bỏ lại Elisa ở một mình trong cung điện lạnh giá.
Tai họa bắt đầu xảy ra khi thần Ganh Ghét xuất hiện. Mụ ta vừa trở về sau khi gieo rắc sự gan ghét ở vương quốc Hòa Bình. Được tin Eros kết hôn với Elisa, mụ ta đã lồng lộn vì ghen tức. Eros phải là của mụ chứ không phải của Elisa.
Với ý nghĩ đen tối đó, mụ đã tức tốc lên đường đi tìm Eros. Chờ đến khi chàng mệt mỏi thiếp ngủ, mụ lén nhổ mũi tên ra khỏi trái tim chàng và thổi vào đó 1 hơi “quên lãng”. Khi Eros tỉnh dậy, chàng không còn nhớ gì đến người vợ xinh đẹp, đáng yêu của mình. Chàng lại mải miết ra đi và không ghé về thăm người vợ trẻ nữa.
Về phần Elisa, nàng chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng thấy chồng đâu. Mỗi ngày qua đi, nàng càng thêm phiền não và lâm bệnh nặng. Không có ai ở bên cạnh nàng ngoài mặt trời, mặt trăng và các vì tinh tú. Elisa đã nhờ gió đem lời nhắn gửi đầy nhớ nhung đến Eros. Nhưng gió trở về và báo cho nàng 1 tin buồn rằng Eros đã không còn yêu nàng nữa. Chàng đang vui vẻ tranh tài cùng thần Ganh Ghét và chẳng còn nhớ Elisa là ai!
Điều này khiến Elisa tội nghiệp hoàn toàn gục ngã. Nàng khóc đến kiệt sức rồi ngất đi. Khi tỉnh dậy, Elisa van xin thần Mặt Trời:
– Thần Mặt Trời! Hãy thiêu đốt ta bằng sức nóng của người. Ta thà chết đi như thế còn hơn đau đớn vì sự phản bội của chồng ta. Không có chàng, ta sống trên đời này còn ý nghĩa chi?
Mặt Trời không nỡ nhìn Elisa đau khổ nên đã kéo mây đen che kín mặt khiến đất trời u ám, tăm tối.
Bệnh của Elisa mỗi ngày 1 trở nên trầm trọng và rồi nàng qua đời. Giây phút ấy, chim muông ngừng ca hát, hoa héo rũ và chẳng còn tỏa hương thơm. Thần Zeus đau đớn cùng cực. Người tự trách mình rằng:
– Elisa con ơi! Ta đã cầu chúc cho con sắc đẹp và sự thông minh, nhưng ta lại không ban cho con sự can trường để vượt qua sóng gió. Lỗi tại ta! Chính ta đã hại con rồi.
Thần Zeus vì quá yêu con nên không nỡ nhìn thân xác nàng tan biến thành tro bụi. Vì thế ngài đã phán:
– Ta sẽ cho con hóa thân thành hoa Hồng, vì chỉ có hoa Hồng mới sánh được với sự cao quý của con và chỉ có gai của hoa Hồng mới bảo vệ con khỏi những tổn thương. Màu sắc của con sẽ không phải là đỏ tươi thắm thiết, không phải hồng phấn dịu dàng, mà là màu vàng mãnh liệt cháy bỏng. Để cho kẻ phản bội con mỗi khi nhìn thấy hoa Hồng vàng là day dứt hối hận và những chiếc gai của con sẽ khiến cho hắn phải đau đớn như con đã từng đau đớn vì hắn.
Và rồi, trên mặt đất đã xuất hiện 1 loại hoa Hồng Vàng – màu sự phản bội.
Nữ Oa vá trời – Thần Thoại Trung Quốc
Tương truyền khi Nữ Oa nương nương sáng tạo ra loài người, trong một thời kỳ khá lâu, thế gian sống bình yên, đầy hạnh phúc.
Một năm, chẳng hiểu duyên cớ vì đâu, Thủy thần Cung Công và Hỏa thần Chúc Dung gây sự đánh nhau. Cuộc chiến đấu của hai vị thần này vô cùng dữ dội. Họ đánh nhau từ trên trời xuống tận dưới đất. Cuối cùng, Chúc Dung đã chiến thắng được thủy thần tối tăm.
Đại bại, Thủy thần Cung Công vừa thẹn vừa tức, tự nghĩ mình không còn mặt mũi nào sống ở thế gian nữa, liền đập đầu vào núi Bất Chu tự tử. Nhưng vì đập không mạnh, nên không chết. Khi tỉnh dậy, lại tiếp tục đi quấy rối ông Đại Vũ đang làm việc trị thủy. Ngoài ra, do việc đập đầu của Cung Công, nên thế gian lại phải chịu một tai họa lớn.
Nguyên núi Bất Chu là cây cột chống trời ở phía Tây Bắc, bị Cung Công đập đầu vào, gẫy gập xuống, nên một góc trời đã bị sụp đổ.
Nửa vòm trời bị sụt xuống, trên không trung hiện ra những lỗ thủng to tướng. Mặt đất nứt ngang nứt dọc thành nhiều hố sâu thẳm, núi rừng rực cháy, nước lúc tràn ra, nổi sóng cuồn cuộn. Trái đất trong phút chốc đã biến thành biển cả mênh mông, các loài chim muông hung dữ tràn ra phá hoại khắp nơi. Loài người đang đứng trước hiểm họa diệt vong.
Trước cảnh con người phải chịu tai họa khủng khiếp, Nữ Oa nương nương thấy lòng xót xa. Không có cách gì để trừng phạt Cung Công, Nữ Oa đội đá vá trời, ngày đêm đêm vất vả bắt tay vào việc vá lại trời đất.
Ảnh minh họa.
Đây là công việc thật vĩ đại và khó khăn. Nhưng Nữ Oa nương nương luôn lo lắng đến hạnh phúc của loài người nên gian nan vất vả không hề làm bà sờn lòng. Bà vẫn cương quyết một mình gáy lấy gánh nặng đó.
Trước tiên, bà nhặt ở các sông lớn nhiều loại đá ngũ sắc đem về, nhóm lửa nung đá thành một chất dẻo như keo, dùng đá đó để vá hết các lỗ thủng trên vòm trời xanh.
Sợ vòm trời có thể sụt xuống lần nữa, bà bèn giết một con rùa lớn, chặt lấy bốn chân đem dựng ở bốn phương trên trái đất làm cột chống trời. Từ đấy, vờm trời được chống lên, trông như một mái lều. Các cột chống lần này đều vững chãi, không lo vòm trời sụp xuống nữa.
Khi ấy, ở vùng đồng bằng có một con rồng đen hung dữ đang hoành hành giết hại cư dân, Nữ Oa nương nương liền giết chết con rồng, đuổi hết các loài chim muông hung dữ đi, từ đó loài người không còn sợ bị chúng tàn hại nữa. Việc cuối cùng còn phải chặn nạn nước lũ gây hại cho con người, bà đã lấy lau lách ở các bờ sông đốt thành tro, chất đống lại để ngăn dòng nước.
Tai họa do thủy thần Cung Công gây ra đã được Nữ Oa ra tay quét sạch, loại người thoát khỏi cảnh diệt vong.
Từ đấy, sự phồn vinh đã trở lại trên trái đất. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông nối tiếp nhau, hết nóng sang lạnh theo đúng tiết. Các loài chim muông hung dữ, cũng dần dần thuần thục, cùng làm bạn với loài người. Khắp nơi, thức ăn thiên nhiên đầy rẫy, chỉ chịu khó hái về là no đủ. Loài người từ đấy sinh sống vui tươi, hồn nhiên, không còn lo sợ gì nữa.
Tương truyền Nữ Oa nương nương còn sáng chế ra một loại nhạc khí làm bằng ống sậy, ghép mười ba ống lại với nhau, trông giống như đuôi chim phượng, thổi lên nghe rất réo rắt, vui tai, đem tặng cho con người. Từ đấy, loài người sinh sống trên trái đất lại càng thêm vui vẻ, hạnh phúc.
Truyện Nàng tiên cá và đàn bò nước – Thần thoại Anh
Ngày xửa, ngày xưa có lần một đàn bò nước kéo nhau lên một hòn đảo. Một nàng tiên cá xuất hiện, gọi đàn bò trở lại, nhưng chúng vẫn đi thẳng vào đất liền. Nàng bắt buộc phải đuổi theo chúng.
Lúc ấy, những người dân đã trông thấy đàn bò lên bờ. họ liền chạy đến, xua đàn bò vào bãi cát rộng và bắt chúng. Đáng lẽ họ không nên bắt giữ đàn bò nước này trên đất liền mới phải. Sau đó, họ dồn chúng vào một cái chuồng cách bờ biển không xa. Nàng tiên cá vẫn hối hả đuổi theo đàn bò.
Những con bò nước cùng với nàng tiên cá ở lại trên hòn đảo chừng một tuần lễ. Suốt thời gian này, nàng tiên cá sống với vợ người nông dân ở trong nhà, nhưng nàng hoàn toàn câm lặng. Có một lần, nàng tiên cá nhìn thấy vợ người nông dân đang cẩn thận rửa sạch những con cá vừa mới bắt được trước khi làm thịt chúng, nàng mới cất tiếng nói với bà:
– Cần phải rửa sạch những con cá này, vì ở dưới biển rất nhiều quái vật.
Lại nói chuyện về đàn bò nước. Để đàn bò khỏi chạy ra chuồng bò và xuống biển, người ta đã đến gặp một nhà thông thái ở trên đảo, ông này có học được ít nhiều phép thuật. Nhà thông thái đưa cho bọn họ một chậu nước đã được yểm bùa, nó giống như một loại nước thải của súc vật, vừa khai vừa bẩn, và dặn mọi người phải để chậu nước đó ở cửa chuồng, trước khi mọi người ra đồng làm việc hay đi đánh cá.
Ảnh minh họa.
Nhưng vào một buổi sáng, chàng trai làm thuê cho gia đình người nông dân đã quên không mang chậu nước yểm bùa để trước cửa chuồng. Anh ta đang vội vã làm việc gì đó. Nàng tiên cá thấy vậy, liền chạy đến cửa chuồng bò và gọi to từng tên con bò:
– Này, Sitheng! Này, Seothag! Này Caolteag! Này Donnach,… Tất cả hãy về chỗ để vắt sữa bò!
Nàng tiên cá vừa gọi, vừa chạy ra biển. Những con bò nước chạy theo nàng. Nàng mừng rỡ kêu lên:
– Đàn bò của ta đây rồi! Đàn bò của ta đây rồi!
Sau đó nàng nói tiếp:
– Đàn bò ở đây rồi, thì chàng trai làm thuê chuyên chăn dắt súc vật cũng phải đi theo!
Chàng trai chạy bổ ra ngoài bãi biển, và tóm được đuôi con bò nước cuối cùng. Con bò kéo chàng xuống nước. Thấy nguy hiểm, chàng trai buông tay định chạy lên bờ, nhưng chàng đã bị con bò kéo thẳng xuống đáy biển. Nàng tiên cá nhìn theo chàng trai đang chìm dần xuống nước, và hát:
– Luran đã chạy nhanh ghêBánh mì rắn lắm, quay về làm chi.Người ăn sữa với bánh mìThì đàn bò chẳng được về biển khơi!Thật là đáng tiếc cho người!
Hát xong, nàng tiên cá biến mất cùng với đàn bò nước.
Một số người nghe được những lời bài hát của nàng tiên cá. Từ đó, mọi người trên đảo biết lấy sữa bò để ăn với bánh mì hoặc dùng làm nước uống.
Sự tích cây Lúa
Nữ thần Lúa là một cô gái xinh đẹp, dáng người ẻo lả và có tính hay hờn dỗi.
Nàng là con gái Ngọc Hoàng. Sau những trận lụt lội ghê gớm xảy ra, sinh linh cây cỏ đều bị diệt hết, trời bèn cho những người còn sống sót sinh con đẻ cái trên mặt đất và sai Nữ thần Lúa xuống trần gian, nuôi sống loài người.
Nữ thần làm phép cho những hạt giống gieo xuống đất nảy mầm, mọc thành cây, kết bông mẩy hạt. Lúa chín tự về nhà không cần gặt và không phải phơi phóng gì cả. Cần ăn, cứ ngắt bông bỏ vào nồi là lúa sẽ thành cơm.
Một hôm, cô con gái nhà kia đang bận việc. Sân chưa quét dọn, cửa kho cũng chưa mở, lúa ở ngoài đã ùn ùn kéo về. Cô gái cuống quít và đâm cáu. Sẵn tay đang cầm cái chổi, cô đập vào đầu bông lúa mà mắng:
– Người ta chưa dọn dẹp xong đã bò về. Gì mà hấp tấp thế.
Nữ thần Lúa đang dẫn các bông lúa vào sân, thấy sân, đường bẩn thỉu vương đầy rác rưởi đã bực trong lòng, lại bị phang một cán chổi vào đầu, tức lắm. Cả đám lúa đều thốt lên:
– Muốn mệt thì ta cho mệt luôn. Từ nay mang hái tre, liềm sắc ra cắt, chở ta về.
Ảnh minh họa.
Từ đó, nữ thần Lúa dỗi, nhất định không cho lúa bò về nữa. Người trần gian phải xuống tận ruộng lấy từng bông. Thấy vất vả mệt nhọc quá, người ta mới chế ra liềm hái để cắt lúa cho nhanh. Và lúa cũng không tự biến thành cơm nữa, mà phải phơi phóng, xay giã cho ra gạo.
Sự hờn dỗi của nữ thần Lúa còn đôi khi cay nghiệt hơn nữa. Nữ thần vẫn giận sự phũ phàng của con người, nên nhiều lần đã cấm không cho các bông lúa nảy nở.
Có kết hạt thì cũng chỉ là lúa lép mà thôi. Vì thế sau này mỗi lần gặt xong là người trần gian phải làm lễ cúng hồn Lúa, cũng là cúng thần Lúa. Có nơi không gọi như thế thì gọi là cúng cơm mới. Cúng hồn Lúa, cơm mới, do các gia đình tổ chức trong nhà mình.
Các làng, các bản cũng phải mở những ngày hội chung để cúng thần Lúa. Trong những ngày hội ấy, mở đầu cho các cuộc tế tự và trò vui, thường có một tiết mục hấp dẫn, gọi là “Rước bông lúa”. Các trò Trám (Vĩnh Phú), trò Triêng (Thanh Hóa), trò thổi tù và cây Hồng (Nghệ An, Hà Tĩnh… đều có rước bông lúa như vậy).
Bài học hay từ truyện thần thoại thế giới
Những câu chuyện thần thoại thế giới kể về sự tích các vị thần do người xưa tưởng tượng ra, nhằm giải thích về nguồn gốc của loài người và của các hiện tượng lớn trong thiên, qua đó nói lên khát vọng chinh phục thiên nhiên và hướng tới cuộc sống bình yên, hạnh phúc.
Những câu chuyện thần thoại thế giới giúp bé khám phá thế giới cổ tích với màu sắc mới, phong phú và thú vị hơn.
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nhung-cau-truyen-than-thoai-the-gioi-chon-loc-hay-nhat-cho-be-d307098.html” alt_src=”” name=””]