“Tôi chỉ muốn sản phẩm của mình giúp người xem tận hưởng, vui vẻ và truyền được năng lượng tích cực” – Trúc Nhân chia sẻ.
Trúc Nhân: “Tôi đầu tư 20 tỉ đồng cho âm nhạc. Ước gì được bằng 0.5% của Beyoncé”
Những ngày qua, bản hit Có Không Giữ Mất Đừng Tìm chắc chắn đã mang đến cho Vpop một làn gió mát lành, sảng khoái sau loạt “ngột ngạt” liên hoàn vừa qua. Vẫn tếu táo, lạc quan và toả ra nguồn năng lượng tích cực, Trúc Nhân khi phỏng vấn vẫn cười phá lên khi âu yếm gọi fan là những-chị-khỉ-tinh-nghịch!
Chúng tôi đã có cuộc trò chuyện thú vị với Trúc Nhân chỉ ít ngày sau khi anh ra mắt MV Có Không Giữ Mất Đừng Tìm. Vẫn luôn là một Trúc Nhân tự tin, hiểu rất rõ về con đường âm nhạc của anh, mắt vẫn luôn sáng rực rỡ khi đề cập đến âm nhạc và người hâm mộ. Và nay, Trúc Nhân đã có nhiều chiêm nghiệm hơn khi nhìn về quãng đường 10 năm qua, nhìn nhận chính những quãng thời gian anh cảm thấy bản thân đi sai hướng trong âm nhạc. Nhưng trên hết vẫn là một Trúc Nhân dành trọn say mê và tâm huyết cho con đường nghệ thuật.
Có Không Giữ Mất Đừng Tìm có thể xem là bản hit thành công kế tiếp trong sự nghiệp Trúc Nhân?
Tôi định nghĩa một ca khúc thành công đó là khi tôi đi hát mà… không cần phải hát. Nếu mọi người theo dõi kênh TikTok của tôi thì chắc cũng biết tôi có đăng tải một series nhỏ có tên “Đi hát không cần hát” – đó là lúc tôi chỉ cần hát vài câu còn ở bên dưới khán giả sẽ hát hết phần còn lại một cách rất nhiệt huyết thậm chí… “điên cuồng” luôn.
Có một điều siêu nhỏ mà tôi ước có thể khắc phục để MV hoàn hảo hơn, một phần do tôi quá cầu toàn: ở cảnh tôi ngồi xuống đứng lên hát với Miu Lê có một tiếng nổ “bụp” nho nhỏ, chi tiết này trừ team sản xuất ra chắc chẳng ai thấy đâu
Tôi nhớ ở hôm họp báo, mọi phản ứng của tôi đều bị chậm 1 nhịp so với bình thường do trước đó ngủ rất ít còn cường độ công việc thì quá nhiều. Khi cả rạp đứng lên vỗ tay thì đến 1-2 phút sau tôi mới cảm nhận được rồi mới bắt đầu thấy “sướng”, đến khuya cùng ngày thì mới thấy xúc động. Thời điểm hiện tại, tôi vẫn đang chờ đến khi nào thì cảm xúc kế tiếp sẽ diễn ra.
Nhưng đến bây giờ thì các thông số social trending, các giải thưởng âm nhạc,… nếu được khán giả yêu mến thì quá đỗi vinh dự và hạnh phúc với Trúc Nhân rồi. Còn không được thì tôi vẫn thấy bình thường, sẵn sàng bình tĩnh đón nhận.
Mọi thứ bạn muốn đều đã đạt được hết rồi, thế thì động lực làm nghề tiếp theo của Trúc Nhân sẽ là gì?
Khán giả và âm nhạc. Đó mãi luôn là động lực và cảm hứng để tôi đi tiếp. Tôi yêu âm nhạc vô bờ và muốn biến mọi ý tưởng của tôi thành hình hài thông qua âm nhạc.
Sẽ có người mong muốn có thật nhiều tiền, đáp ứng các nhu cầu cá nhân, để mua nhà, mua xe, sở hữu Patek Philippe, Hermes Birkin,… Đọc tít báo bảo nhà người này đắt tiền, người kia mua cái kia, thì thật tâm tôi rất mừng vì họ không phải khổ như mình. Còn tôi muốn kiếm thật nhiều tiền hơn nữa để đầu tư hết cho âm nhạc chứ ít khi nào nghĩ đến việc mua cho bản thân một thứ gì đó xa hoa. Mọi người tìm tên Trúc Nhân trên social đi, 100% không hề dính đến những điều đó – tôi đi lên hoàn toàn nhờ bằng năng lực và mọi thứ vây xung quanh tôi chỉ là nghệ thuật.
Thứ tốn tiền nhiều nhất ở các sản phẩm nhạc của tôi là đặt hàng producer – biên đạo – stylist, tôi thử rất nhiều các option họ đưa ra và chỉ chọn ra 1 – 2 cái tốt nhất để đưa vào MV thôi nhưng vẫn phải trả tiền đầy đủ cho mọi thứ mà tôi đòi hỏi. Ví dụ, bản phối đi, có 6 bản phối, tôi lựa ra 4 bản phối hay nhất nhưng tôi sau đó tôi vẫn trả đủ cho tất cả 6 người đã làm việc cho mình chứ. Với Có Không Giữ Mất Đừng Tìm, đại cảnh “ngốn” 1 tỉ thì hết 600-700 triệu dồn cho 300 dancer để lo đủ thứ tập nhảy, ăn uống,…
Trúc Nhân có thể không nhớ về khối tài sản đang sở hữu nhưng tôi có thể mường tượng được số tiền bản thân đầu tư vào âm nhạc chắc cũng tầm 20 tỷ đồng trong vòng 10 năm qua.
Trước khi TikTok thịnh hành, có thể nói Trúc Nhân đã là người đi đầu trong việc đưa vào mỗi MV 1 đoạn vũ đạo viral. Từ đâu bạn có ý tưởng trong việc đưa các đoạn vũ đạo dễ nhớ – dễ thuộc ấy vào trong mỗi sản phẩm như một “đặc sản”?
Tôi cũng luôn muốn là người tạo nên hay dẫn đầu một trào lưu. Cái gì mà mọi người đều đổ xô nhau làm, tôi sẽ không. Ví dụ như một nhạc sĩ viết được một bản hit khiến nhà nhà đổ xô “đặt hàng”, tôi thì không làm thế. Tôi chỉ lựa chọn những thứ hợp với mình. Tôi làm sản phẩm nào cũng muốn có sự hòa trộn của 3 yếu tố: chuyên môn – cá tính – thị trường. Nếu như âm nhạc của bạn đã có tính chuyên môn quá cao, thì hình ảnh của bạn phải có tính giải trí, diễn xuất nhân vật thể hiện ra phải có cá tính. Nhân muốn đặt cá tính của mình vào sản phẩm một cách ngọt ngào.
Trúc Nhân đang muốn đi trên một con đường quá nhiều tham vọng: cân bằng giữa thị trường giải trí với cả tính “hàn lâm” trong âm nhạc, công thức nào giúp bạn vẫn trụ vững, thậm chí ngày càng thành công?
Cuộc sống và cuộc đời làm nghề của tôi thú vị lắm, không biết ngày mai bài hát nào sẽ “ập” đến với mình. Tôi cứ thế “set up” một Trúc Nhân mạnh mẽ nhất, nhiều chất xám nhất, khỏe mạnh nhất để có thể tùy cơ ứng biến với mọi thứ sẽ đến. Mức độ kiểm soát của tôi với mỗi sản phẩm là rất lớn, đơn cử với Có Không Giữ Mất Đừng Tìm, tôi có thể tự tin mình có thể nhớ bất kì thứ gì liên quan đến sản phẩm này, tất cả nằm hết trong đầu tôi như một ổ cứng vậy.
Tôi tin chắc mình vẫn đang đi đúng đường. Cứ tìm kiếm tên tôi trên YouTube đi – MV nào cũng chục triệu, trăm triệu view – với mọi sự đón nhận này, tôi có quyền tin nó đang xảy ra chứ? Tất cả những yếu tố hàn lâm, cá tính và cả thị trường tôi đã trộn được nó lại để cho ra những sản phẩm được công nhận.
Tôi nghĩ bản thân đã kịp nhận ra điều chưa phù hợp trên con đường của mình trong thời gian rất sớm kể từ khi chính thức đi hát. Đó là thời điểm mà tôi vừa thi xong The Voice, tôi ra album Đông với bài Đông, Vẽ, Gió Mùa Về… tất cả những bài này hơi “hàn lâm” một tí và đòi hỏi khán giả phải có gu một chút mới tìm nghe. Và rõ ràng, lượt nghe của album rất thấp. Đó là lúc tôi cảm thấy không phải khi nào cũng phải hát thật hay, thật cao và phô diễn nhiều kĩ thuật thì mọi người cũng sẽ đón nhận mình. Tôi nhận ra điều đó vào năm 2013 và tìm đến một hướng thị trường hẳn – một bản pop ballad kết hợp với Văn Mai Hương, Tìm. Rất dễ nghe, rất êm tai nhưng lại không thành công lắm…
Cho đến khi nghe được bản demo Bốn Chữ Lắm của NS Phạm Toàn Thắng thì tôi bắt đầu đặt để được những nốt phiêu của riêng bản thân vào bài. Tôi nhận ra ca khúc này vừa “thị trường” tiếp cận được với lượng lớn khán giả, vừa có chỗ để mình “phiêu” khiến cho nó “art” hơn, rõ ràng là chuyên môn của mình. Từ đó, tôi có sản phẩm đầu tiên giúp tôi ngộ ra công thức chính xác mình phải đi! Tôi đã giữ chiếc chìa khóa đó từ năm 2014 đến giờ.
Vậy “đỉnh núi” tiếp theo mà Trúc Nhân cần chinh phục sẽ là gì?
Tôi cũng đã lên dự định ra mắt album vol.1 với 6 bài hát. 4 bài đã ra mắt, đều thành hit và có MV riêng rồi: Người Ta Có Thương Mình Đâu, Lớn Rồi Còn Khóc Nhè, Có Không Giữ Mất Đừng Tìm, Sáng Mắt Chưa. Còn 2 bài, 1 bài với Khắc Hưng, 1 bài làm với team các anh em nhạc sĩ Chiến Tranh Lạnh. Dự định này có từ 2017, 2018 nhưng giờ hết muốn ra rồi và tôi muốn tập trung làm cái mới. MV sắp tới sẽ mang hơi hướng sexy một tí nhưng vẫn đậm chất âm nhạc của Trúc Nhân.
Sắp tới tôi cũng có nhận làm BGK 1 chương trình. Một số lời mời điện ảnh cũng đã được gửi đến nhưng thú thật, diễn xuất của tôi chỉ mới đủ phục vụ đóng MV thôi chứ còn phải nuôi cảm xúc, nuôi tâm lý nhân vật rồi khóc cười, đau khổ, hoảng sợ,… thì chưa đủ tự tin.
Sau đó thì chắc chắn sẽ là một liveshow. Và bài hát kết show chắc chắn phải là Bốn Chữ Lắm. Tôi đưa cho nhạc sĩ phối lại nghe xong muốn khóc luôn. Tôi rất ao ước thực hiện được điều này và cũng mong thấy bạn ở hàng ghế khán giả!
Sự tếu táo và trào phúng trong các sản phẩm âm nhạc đã trở thành một đặc sản của Trúc Nhân nhưng cũng kéo về nhiều antifan như bạn thừa nhận. Ranh giới bạn đặt ra cho các sản phẩm mang tính châm biếm như thế này?
Cách tôi giảm mọi thứ tiêu cực xuống chính là biến mọi thứ thành câu chuyện của mình. Đó là nhân vật trong MV đó thôi chứ không dựa vào một sự kiện có thật ngoài đời. Tức là tôi lên ý tưởng rồi sẽ đặt thêm chất xám của mình vào từng chi tiết, hình ảnh và 80% còn lại là yếu tố giải trí. Tôi dồn hết mọi thứ vào để mọi người chỉ thấy được một ý đó thôi, chứ không gợi đến một câu chuyện nào quá sắc nét.
Tôi cũng hay nghĩ về việc cứ mãi đi theo hình tượng “trào phúng” như thế này, liệu mình có tự giới hạn đối tượng khán giả của mình, liệu mình có được diễn những show diễn sang trọng hơn không? Nhưng không nhé, tôi lại rất đắt show event, được mời hát ở những tiệc rất sang, kỉ niệm lớn của nhiều công ty. Tôi không tưởng tượng được ở dưới là những cô chú mặc đồ vest sang trọng, đứng lên nhảy với tôi, hát với tôi hết, không sót một câu nào. Tôi cảm thấy mình có quyền tự tin bởi tầm ảnh hưởng trong âm nhạc của mình. Mình hạnh phúc như vậy thì không có lý do gì để mình không đầu tư vào âm nhạc hết.
Trở lại buổi họp báo vừa rồi, có vẻ như Trúc Nhân chơi thân với tập thể showbiz, gần như ở mọi giới, mọi lứa tuổi,… dường như ai gặp cũng thương Trúc Nhân cả? Bí quyết ở đây là gì?
Sau buổi họp báo, tôi có thể tự tin một cách… thái quá về khả năng của bản thân trong việc mời khách mời đến tham dự sự kiện của mình. Đối với tất cả cô chú, anh chị em trong showbiz thì tôi không cần biết họ là ai, làm gì – miễn tôi thấy người đó giỏi hay làm được những điều tôi không làm được thì tôi đều trân trọng. Bên cạnh đó, tôi nghĩ một phần lý do mọi người đến cũng là vì tò mò “Chà, lần này nó làm cái gì nhỉ?”.
Thẳng thắn: ồn ào giữa chị Đông Nhi với fan cũng đã ảnh hưởng không ít đến màn comeback của bạn trong tối hôm ấy? Lẽ ra bạn đã có top 1 trending sớm hơn rồi…
Thật ra thì quãng thời gian vừa qua tôi quá bận rộn với dự án, họp báo,… nên không có thời gian để cập nhật các ồn ào trên MXH. Chỉ nhớ là trong tối hôm ấy, tựa đề bài hát của tôi – Có Không Giữ Mất Đừng Tìm – bỗng xuất hiện trong nhiều bức ảnh chế và mọi người đồng loạt tag tôi vào mà thôi. Tôi chỉ muốn sản phẩm của mình giúp người xem tận hưởng, vui vẻ và truyền được năng lượng tích cực.
Cũng từ câu chuyện đáng tiếc của chị Đông Nhi thì cộng đồng fan của Trúc Nhân có thường đưa ra những góp ý cho bạn không? Bạn đón nhận với tâm thế ra sao?
Có nhiều góp ý của fan dành cho mình lắm. Nhưng tôi giống như một cái lọc: gom nhiều góp ý vào, với những ý kiến mà tôi thấy đúng và nên lắng nghe thì sẽ rơi xuống. Tôi chọn lọc tất cả những điều đó để hoàn thiện bản thân chứ ít khi để lời góp ý chê bai thành năng lượng tiêu cực để khiến bản thân mất hứng. Chừng nào tôi cảm thấy có lỗi quá lớn, vi phạm đến đạo đức hay hình ảnh thì lúc đó mới bắt đầu lo.
Mình có nhiều antifan chứ, vì nhạc của mình không phải ai cũng nghe được. Như bài Sáng Mắt Chưa khi mình hát live đó, ở dưới thế nào cũng sẽ có bình luận kiểu “Hát gì vậy”, “Nhạc Việt Nam giờ xuống cấp như vầy sao”… tại vì lyrics có những câu hát đâu phải ai cũng cảm được. Thế nên mình không thể chiều lòng hết mọi người được, 1-2 người ghét mình mà có hàng trăm người yêu thương mình thì không có gì buồn. Khi nào ngược lại hẵng buồn.
Ai cũng biết thần tượng của Trúc Nhân là Beyoncé. Một chữ cũng nhắc Beyoncé, hai chữ cũng nhắc Beyoncé, cô ấy thay đổi bạn nhiều đến vậy?
Quan trọng hơn hết, tôi rất yêu quý Beyoncé. Beyoncé là một trong những người ảnh hưởng gần như 100% cách tôi trình diễn trên sân khấu: từ năng lượng, cách cô ấy đứng và nhìn khán giả trên sân khấu…
Cứ mỗi lần tôi mệt, chỉ cần xem Beyoncé thì tôi sẽ phấn chấn lên liền. Tôi hâm mộ cô ấy từ hồi lớp 9, thời điểm Beyoncé vẫn còn là thành viên của Destiny Child, chỉ mới solo một vài ca khúc. Tôi đã cảm nhận được sự khác lạ đằng sau giọng của cô, mà về nhan sắc, vũ đạo của cô thì quá là tuyệt vời đi. Tôi từng ước chỉ cần học được 0,5% của cô là đã mãn nguyện lắm rồi. Và cô đã truyền động lực cho tôi rất nhiều.
Còn chị Thu Minh là người thay đổi cuộc đời sinh viên của tôi ngay sau khi chị bấm nút chọn tại The Voice. Tôi hâm mộ chị ở kĩ thuật, độ khỏe và quãng giọng. Với tôi, chị Thu Minh là người khi hát khiến cho tôi thực sự “đã” và “sướng”.
Một người cộng sự rất thân của Trúc Nhân là Mew Amazing từng trả lời phỏng vấn tôi rằng: “Trong showbiz không có bạn cũng không sao”, còn với Trúc Nhân, trong showbiz Việt nếu không có bạn bè thân thiết xung quanh, bạn có còn thấy vui vẻ?
Tôi rất ít khi chia sẻ về bạn bè của mình lên MXH, vì tôi không muốn… Kiểu như khi mình cố tỏ ra hạnh phúc thì mình không hạnh phúc, khi mình cố tỏ ra mình vui thì mình không vui, khi mình cố tỏ ra giàu sang nhiều tiền thì mình chưa giàu đâu. Bạn bè, người thân, tất cả các mối quan hệ mình thương cứ để trong tim thôi. Nhưng đến hôm họp báo thì thực sự không thể giấu được nữa, cái nào mình đã có rồi thì không cần phải chứng minh.
Lúc nào cũng mang đến một hình ảnh vui vẻ từ âm nhạc đến ngoài đời, liệu có lúc bạn mệt mỏi vì lúc nào cũng phải “tươi” như vậy?
Nhiều khi mệt lắm chứ, ngồi trên xe đến điểm diễn nói với trợ lý hôm nay thiếu ngủ, mệt quá, nhưng rồi cứ đứng trên sân khấu thì lại có một cảm giác khác. Có những hôm không kịp ăn, diễn tới bài thứ 2 cảm thấy đói quá nhưng cứ nhạc trỗi lên thì lại quên hết. Hồi xưa tôi không được đánh giá là một nghệ sĩ có khả năng vũ đạo hay tính giải trí thị trường cao. Tất cả những đánh giá đó vô cùng quý giá, nó là một động lực lớn để tôi tập luyện ngày đêm để có ngày hôm nay.
Lúc đầu tôi không nghĩ tôi bước ra sân khấu tôi đứng im thì khán giả sẽ vỗ tay, cho đến khi có một show diễn gần đây mới giới thiệu tên tôi thôi, từ giây phút tôi mới bước từ cánh gà ra, thì tôi đã cảm nhận tiếng vỗ tay không ngừng. Đây là tình cảm quá lớn mà mọi người dành cho mình, thế nên tôi tự dặn mình phải biểu diễn hết mình, làm những gì tốt nhất để xứng với nguồn năng lượng và tình cảm mà mọi người truyền cho mình.
Nhìn chung cuộc sống – tình cảm của Trúc Nhân có “drama” như cách mà Người Ta Có Thương Mình Đâu, Sáng Mắt Chưa, Có Không Giữ Mất Đừng Tìm,… thể hiện?
Lớn Rồi Còn Khóc Nhè là sản phẩm “thấm đẫm” cuộc đời của tôi nhất khi đúng đến cả cái cách tôi để tóc hồi còn nhỏ. Thật Bất Ngờ từ giai đoạn ra mắt vẫn mãi phù hợp với showbiz hiện tại, nhất là câu “Người đàn bà hở hang, xong đến chuyện người thì nở nang” cũng như “tiên tri” một người phụ nữ nào đó nổi tiếng dạo gần đây (cười).
Vậy chắc bạn cũng bi lụy như kiểu nhân vật của Miu Lê trong Có Không Giữ Mất Đừng Tìm?
Hồi xưa tôi lụy tình lắm. Mối tình “khắc cốt ghi tâm” hồi tôi 18 tuổi, kéo dài tận 9 năm rưỡi lận mà. Còn giờ thì lí trí. Tôi chỉ muốn người yêu có một cái đầu và thông minh một tí. Tức là tôi vẫn yêu hết mình, lãng mạn bùng cháy nhưng đầu óc vẫn “tỉnh” lắm. Giờ có chuyện gì không may khiến cả hai không thể ở bên nhau nữa tôi vẫn bình tĩnh đón nhận.
Còn Có Không Giữ Mất Đừng Tìm thuần chất là một sản phẩm giải trí mà thôi. Nếu có một chi tiết phản ánh đúng cuộc đời tôi thì chắc chắn nằm ở câu chuyện cầm nhầm chìa khóa xe, y chang như chuyện cầm nhầm đồ người yêu cũ vậy. Bạn biết mà khi yêu nhau thì mua đồ đôi xài chung để rồi khi chia tay thì tôi cầm nhầm đồ của người ấy. Rồi thấy người ta nhắn tin, tưởng gì ghê gớm lắm ai dè để xin lại đồ thôi. Chi tiết này thú vị quá nên không thể không đưa vào MV!
Cảm ơn bạn vì cuộc trò chuyện!
[yeni-source src=”http://ttvn.toquoc.vn/” alt_src=”https://kenh14.vn/truc-nhan-toi-da-dau-tu-20-ty-dong-cho-am-nhac-uoc-gi-minh-bang-05-cua-beyonce-20220521173804781.chn” name=”Trí Thức Trẻ”]