Nắng sớm mai trong veo dễ làm người ta phấn khích, đầy hứng khởi để bắt đầu một ngày mới. Nắng chiều là thứ nắng dễ làm tôi thấy bồi hồi, lòng lắng xuống với một cảm xúc khó tả.
Tôi nhớ cái màu nắng chiều dịu ngọt chiếu trên gác xép của ngôi nhà hàng xóm đối diện. Tôi khi đó chỉ là cô bé mười mấy tuổi, cứ ngồi ngắm cái màu nắng ấy hòa vào màu gỗ cũ của căn gác mãi không thôi. Đó là lúc ngày sắp hết, lũ trẻ con đi học về chơi đùa trong con hẻm nhỏ.
Rồi ánh nắng chìm dần, chìm dần rơi xuống rặng cây bạch mai nhà hàng xóm trồng để làm hàng rào, cuối cùng nó dừng lại ở cây mai nhà tôi, nó lửng lơ một hồi rồi tắt hẳn. Chỉ có thế thôi mà cái màu nắng ấy đọng lại trong tôi mãi.
Ngày hè về quê ngoại, ngồi bên giếng nước tôi ngắm nắng chiều rớt xuống cây khế, màu nắng óng ả được tô điểm với những trái khế đang chín vàng và hoa khế tím nhạt mang lại vẻ đẹp dịu dàng làm lòng tôi mềm xuống. Đó cũng là lúc dì tôi lo lùa gà vào chuồng, ngoại đang rửa rau, vo gạo chuẩn bị cơm chiều. Khi nắng tắt, gian nhà có cái võng to và mấy khạp lúa cũng dần chìm trong bóng tối. Tự nhiên tôi thấy thương ngoại và nhớ nhà ở thành phố vô kể.
Cái màu nắng tưởng chừng nhàn nhạt ấy lại là nguồn căn cho mối tình của tôi và ông xã. Ngày ấy, anh chỉ email hỏi thăm cảm tưởng của tôi về chuyến đi Anh đầu tiên. Tôi hồn nhiên viết một bài văn dài tả cảnh nắng chiều trải dài trên dòng sông Cam ở Cambridge. Tôi tả màu nắng sót lại trên hàng cây mùa đông rụng lá trơ trọi, chúng làm tôi liên tưởng đến những đoạn văn đã đọc trong truyện của tác giả Jane Eyre.
Tôi viết lên cảm xúc của mình về màu nắng ở một nơi xa xôi sao mà giống màu nắng ở quê tôi quá vậy, rồi kết luận cảnh đẹp quá mà tôi lại phải rời xa rồi. Tôi có biết đâu anh đang ở thành phố Oxford, là “kỳ phùng địch thủ” của Cambridge. Có lẽ anh cũng muốn bảo vệ thành phố xinh đẹp của mình nên bảo rằng nắng ở Oxford có khi còn đẹp hơn, nên có dịp thì tôi hãy đến thăm.
Cuối cùng thì tôi cũng có dịp đến Oxford, không chỉ đến thăm mà còn đến ở luôn. Một hôm, vợ chồng đang đi dạo vào buổi chiều, tôi bất chợt dừng lại ngắm màu nắng đang nhuộm vàng cả một góc phố. Cái màu vàng ngọt lịm, không nhạt cũng không chói chang, phủ xuống từ đỉnh chóp của các tòa nhà cổ kính xuống ngang lưng chừng các cánh cổng bằng gỗ làm tim tôi như lịm xuống vì vẻ đẹp u buồn của nó, nửa muốn rảo bước nhanh về nhà vì ngày sắp hết, nửa muốn chôn chân nhìn màu nắng sắp tắt.
Ngày chuyển đến London, căn nhà nhỏ của chúng tôi có một khu vườn cũng nhỏ. Nhà hàng xóm phía sau có một cái cây to, lá rào rạt suốt cả mùa hè. Từ cửa sổ phòng sau, tôi lại bắt gặp màu nắng vàng ấy rọi vào những bức tường của các căn nhà đối diện. Tự nhiên tôi bồi hồi như nghe tiếng hàng xóm ở quê nhà lua khua chén đũa trong bếp lo bữa cơm chiều, tiếng í ới gọi con, gọi em về nhà ăn cơm, mùi cá chiên, cơm trắng thơm lừng khắp xóm. Nhà nào ăn sớm thì ra trước sân ngồi chơi, chờ đêm xuống.
Tôi cứ ngồi ngắm mãi cái màu nắng ấy, cùng tiếng lao xao xào xạc của lá cây đang đùa trong gió. Cái màu xanh lá hòa vào màu nắng vàng đang đổ xuống làm tôi nhớ đến rặng bạch mai ngày nào. Tôi như thấy dáng ngoại đang vo gạo bên giếng, mấy con gà lục tục xung quanh đang chần chừ chưa muốn lên chuồng.
Chỉ đến khi màu nắng nhạt dần và tắt hẳn, tôi mới chợt bừng tỉnh nhớ rằng mình đang ở một nơi rất xa. Dù rằng rất xa, cái màu nắng rớt vào buổi chiều trên mái nhà hàng xóm sao lại giống nhau quá chừng quá đỗi.
Phan Quỳnh Dao
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/thuong-nhu-thuong-nang-chieu-a1472243.html” name=””]