Tuổi già của mỗi gia đình là khác nhau, miễn là mọi người trong gia đình đều vui vẻ. Ngủ riêng hay ngủ chung không quan trọng, quan trọng là trái tim vẫn hướng về nhau.
Bà quyết định đặt mua hai chiếc giường đơn, mỗi chiếc rộng 1,4m – lớn hơn một chút so với kích thước thông thường (rộng khoảng 1m hoặc 1,2m) để dễ di chuyển hơn. Khi nói chuyện với cô bán hàng, bà nghĩ rằng mình đang mua chúng cho các cháu tập ngủ riêng. Bà chỉ mỉm cười và không nói gì. Thực ra, bà mua chúng cho một cặp vợ chồng già – chồng bà và bà.
Có lẽ đã 4-5 năm kể từ khi họ ngủ riêng. Không phải vì oán giận, chiến tranh lạnh hay chia ly, mà chỉ là họ không thích ngủ chung. Cô nhường giường trong phòng cho anh. Mỗi đêm, cô sẽ sang phòng nhỏ bên cạnh – ban đầu là dành cho khách khi họ mới mua căn hộ. Họ nói là khách, nhưng nhà cô không tiếp khách quanh năm.
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Thỉnh thoảng, các cô chú từ quê lên thăm, ăn cơm và trò chuyện ở nhà, còn buổi tối, tôi thích đến khách sạn ngủ thoải mái, tiện đi đây đi đó, muốn chơi đâu cũng được. Cho nên phòng khách vô dụng, trước kia bà tôi dùng để cất đồ cũ, thỉnh thoảng khi cháu đến thăm, kéo vào đó chơi trò tinh nghịch.
Lý do cô không thích ngủ cùng anh, còn anh không phản đối việc cô chuyển sang phòng khác, là vì sở thích, nhu cầu và giờ ngủ của họ ngày càng khác nhau. Cô thích xem phim truyền hình Việt Nam, nhưng anh lại thích xem bóng đá. Khi nói đến chương trình truyền hình, khi nói đến việc lướt internet trên điện thoại, mỗi người đều có phong cách riêng: cô thích nghe nhạc dân ca, nhạc bolero, trong khi anh thì liên tục bật các trang tin tức quốc tế, và anh thậm chí còn không thèm cắm tai nghe, chỉ bật loa ngoài hết cỡ, vì anh bị khiếm thính. Ai mà chịu được chứ?
Anh có thói quen đi ngủ sớm. Ăn xong, anh sẽ đi ngủ, bật tin tức rồi ngủ. Nhưng khi anh ngủ, anh phải để tiếng tin tức phát ra thật to. Cô bực mình đến nỗi phải ra ngoài xem phim truyền hình. Xem xong phim, cô vừa mới lẻn vào phòng để đi ngủ thì anh đã thức giấc, trở mình, làm cái này cái kia, khiến cô không tài nào ngủ được.
Chưa kể khi về già, ông còn có thói quen lười tắm giặt. Ông lấy cớ trời lạnh, sau đó chủ động chỉ ra nhiều bài báo cảnh báo người già dễ bị đột quỵ nếu tắm đêm… và chỉ tắm một lần sau mỗi 2-3 ngày. Mùi mồ hôi khiến bà không chịu nổi. Bà liên tục bảo ông đừng thay đồ, bà ghét và không muốn nói chuyện nữa. Lấy cớ lưng đau, không nằm được trên nệm, bà kiên quyết lấy chăn gối ra đi sang phòng khác.
Từ khi cô chuyển ra ngoài, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô có thể xem bất cứ thứ gì cô muốn, ngủ bất cứ lúc nào cô muốn. Cô là người gọn gàng sạch sẽ, vì vậy phòng của cô luôn gọn gàng sạch sẽ, và có mùi thơm. Thật đáng tiếc cho anh, cô luôn là người chăm sóc mọi thứ, nhưng bây giờ cô lại vụng về và bừa bộn. Khi cô vui, anh sẽ đến dọn dẹp mọi thứ, khi cô không vui, anh sẽ để nguyên ở đó, và làm bất cứ điều gì anh muốn.
Cuối tuần bọn trẻ về thăm, vẫn thấy bố mẹ ăn cơm, trò chuyện bình thường. Thấy phòng khách có chăn gối, nghĩ rằng mẹ mới chuyển đến đó ngủ trưa, không ngờ mẹ lại chuyển từ ngủ trưa ở nhà sang ngủ đêm. Bà cảm thấy cứ như vậy cả đời cũng không thành vấn đề, vì bà đã già rồi, tình cảm hồi nhỏ không còn cần thiết nữa.
Nghĩ lại ngày xưa, thời cha mẹ cô, vì nhà nhỏ, con đông, ông bà vẫn chung phòng, chung giường cho đến phút cuối đời. Có lẽ mẹ cô cũng có những nỗi buồn, nỗi lo như bây giờ, nhưng không biết là do hoàn cảnh khách quan hay vì bà cô thật sự chấp nhận hy sinh, vất vả cả đời, cô chưa bao giờ nghe mẹ than phiền về thói hư tật xấu của cha.
Trong mắt con cháu, cha mẹ cô có một tình yêu thương thực sự trọn vẹn. Còn cô, trong những năm tháng cuối đời này, cô nên sống theo nhu cầu và mong muốn của mình, hay cũng nên kìm nén cơn giận và chấp nhận nó, giữ nguyên hình ảnh hạnh phúc như mẹ cô trước đây?
Trong khi cô vẫn còn do dự không biết phải làm gì, anh đã ngã trong phòng tắm. Sáng sớm, anh vào phòng tắm và đột nhiên bị chóng mặt và ngã gục. May mắn thay, cô quay lại phòng mình để tìm một lọ thuốc xanh và phát hiện ra kịp thời, vì vậy cô đã gọi xe cứu thương ngay lập tức. Bác sĩ nói rằng anh bị đột quỵ và nếu không được điều trị kịp thời, anh sẽ bị di chứng lâu dài. Nhìn thấy anh vật lộn để đi lại, cô cảm thấy may mắn. Không phải người hàng xóm cũng đã qua đời sau một cú ngã sao?
Ảnh chỉ mang tính minh họa – Shutterstock |
Vậy nên cô quyết định chuyển về phòng mình, chọn mua hai chiếc giường đơn đặt cạnh nhau trong phòng như khách sạn: một cho anh, một cho cô. Như vậy coi như ngủ riêng nhưng cũng ngủ chung. Giường anh có nệm, giường cô dùng giường cứng. Bên giường anh có quạt, bên giường cô thì không. Khi nói chuyện điện thoại, mỗi người đều đeo tai nghe để không làm phiền người kia – ai muốn ngủ thì ngủ, ai muốn xem thì xem.
Chỉ cần chung phòng, nếu một trong hai đứa bị ốm, đứa kia sẽ biết ngay và giúp đỡ. Anh ấy vui hơn nhiều khi cô ấy đến ngủ cùng anh ấy. Anh ấy cũng khen cô ấy chu đáo đến mức mua một chiếc giường 1,4m – theo cách đó, khi cần, họ vẫn có thể ngủ chung giường, với không gian riêng và không gian riêng của họ. Những đứa trẻ nhìn vào hai chiếc giường trong phòng bố mẹ chúng và có chút bối rối, nhưng sau khi nghe ông bà giải thích, chúng đã nhẹ nhõm hơn.
Tuổi già của mỗi gia đình là khác nhau, miễn là mọi người trong gia đình đều vui vẻ. Ngủ riêng hay ngủ chung không quan trọng, quan trọng là trái tim vẫn hướng về nhau.
Nguyễn Mai
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/2-chiec-giuong-don-a1536661.html” name=””]