Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống nhưng tư duy của bà rất hiện đại. 6 chị em tôi không hề biết gì về cuộc sống hôn nhân đen tối của mẹ tôi hay sự thờ ơ của bố tôi.
Tôi từng trăn trở về câu hỏi “ly hôn hay tiếp tục chịu đựng?”. Hạnh phúc 6 năm khiến tôi càng ngơ ngác trước sự “quay lưng” bất ngờ của chồng. Từ một người chồng hiền lành, vui vẻ và có trách nhiệm, chồng tôi bỗng như trở thành một con người khác: ghen tuông điên cuồng, giữ khoảng cách và luôn tránh gần gũi, thân mật với vợ.
Anh tuyên bố: “Tôi chỉ sống vì con mình” và suốt 2 năm sau đó, anh bị coi là vô hình, nếu có gì cần bàn cãi cũng chỉ là sự gắt gỏng và những ánh mắt thù địch đáng sợ.
![]() |
Tôi về với mẹ mà lòng tôi đau thắt, xót xa. Tuy nhiên, tôi vẫn cố giấu nó đi. Hàng ngày, mẹ con tôi ăn uống vui vẻ bên nhau. Nhưng khi màn đêm buông xuống, tôi chìm trong nỗi đau của chính mình. Tôi nghĩ mình là người vợ bất hạnh nhất, đau khổ nhất. Nhưng đêm cuối cùng trước khi tôi về Sài Gòn, mẹ tôi đã ôm tôi thú nhận: “Mẹ cũng có 5 năm hôn nhân trong tù”. Lạ lùng thay, mẹ con tôi lại phải chịu đựng nỗi đau giống nhau.
Mẹ tôi là một cô gái thành phố. Năm 1958, qua mai mối, mẹ tôi đã trở thành vợ của bố tôi – chú của một gia đình địa chủ giàu có. Mẹ tôi trở thành con dâu dưới sự phán xét nghiêm khắc của bà ngoại. Từ một cô bé chỉ biết đi học phụ giúp cha bào chế thuốc chữa bệnh, mẹ tôi suốt ngày phải làm ruộng. Sau khi cấy lúa và làm cỏ, mẹ tôi mỗi ngày phải gánh 200-300 đôi nước để tưới cây.
Nhưng sự đau khổ này chẳng là gì so với sự lạnh lùng của cha tôi. Sau ngày cưới, bố tôi “nóng lạnh” thất thường với mẹ. Khi mẹ tôi mang thai em gái thứ hai của tôi, bố tôi đã đối xử với bà như thể bà chưa từng tồn tại. Ban ngày bố mẹ tôi ra đồng. Tuy nhiên, trong khi mẹ tôi sống ở đầu ruộng thì bố tôi lại chọn đầu kia ruộng. Đến tối, bố tôi cầm cây đàn phím lõm lên chơi nhạc nghiệp dư. Có hôm bố tôi về muộn, có hôm bố ở lại qua đêm ở đâu đó.
Dù vậy, tối nào mẹ cũng bật đèn chờ bố về. Khi bố về, nếu còn thức, bố sẽ ôm chăn, gối qua giường khác để ngủ, tránh tiếp xúc và ở gần mẹ; Bố khi say rượu ngủ quay đầu về phía mẹ và luôn thủ thế, đẩy mẹ mỗi khi mẹ vô tình chạm vào bố.
![]() |
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Bà tôi nghe tin, tưởng bố tôi bị “bị ma ám” (một loại quỷ ám khiến chúng tôi không được gần gũi vợ chồng) nên tìm thầy trừ tà cho ông. Mẹ tôi lóe lên tia hy vọng, giống như tôi khi có người nói với tôi rằng chồng tôi bị ma nhập và phải “loại bỏ”. Có lần tôi về quê chồng ở ngoài Bắc làm ruộng. Tôi quỳ lạy từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều. Mẹ tôi cũng như tôi, bụng bầu nên phải quỳ lạy trong khi thầy làm lễ trừ tà.
Nhưng cũng như tôi sau này, mẹ tôi nhanh chóng nhận ra rằng siêu nhiên không thể lay chuyển được bố tôi. Bố tôi vẫn lạnh lùng, xa lánh mẹ tôi như trốn tránh ác quỷ. Không biết từ khi nào, mẹ tôi phát hiện ra bố tôi vẫn không thể quên được tình yêu nồng nàn với người yêu cũ mà ông đã thề sẽ cưới nhưng bà nội không đồng ý.
Nghe vậy, tôi thấy tim mình nghẹn lại. Tôi sống ở thời hiện đại, độc lập về kinh tế, có nhiều bạn bè, có nhiều sở thích, giải trí để xoa dịu nỗi buồn. Vậy mà tôi vẫn thấy cuộc sống của mình khốn khổ, bế tắc, đau khổ và không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân. Còn mẹ tôi, những năm tháng đó không có ai để chia sẻ, một mình mẹ chịu đựng, một mình mẹ đáng giá 5 cánh đồng, 60 cánh đồng.
Vậy mà mẹ tôi chưa bao giờ trách móc bố hay ông tôi. Mẹ tôi dù đêm khóc ướt gối, ban ngày nằm co ro trong đau đớn nhưng mẹ vẫn giữ được phẩm giá của một người vợ, một người con dâu. Năm 1959, khi mẹ tôi sinh người chị thứ hai, ông nội tôi lâm bệnh và nằm trên giường. Mẹ vừa chăm con nhỏ, vừa chăm mẹ chồng, vừa đảm đang việc đồng áng. Có những ngày, sau khi chuẩn bị bữa tối cho bà và em gái, mẹ tôi phải băng qua cánh đồng trong bóng tối, đợi nước dâng cao để chèo xuồng chở dưa chuột, bầu về bán ở chợ.
Có những lúc tôi sợ con khóc vào lúc nửa đêm, bà ngoại không thể trông con, mẹ nóng lòng chờ con tỉnh dậy và nửa đêm lười biếng đẩy chiếc gánh nặng. ca nô vượt bùn để về nhà. Sau này tôi nghe bố kể về nỗi vất vả của mẹ tôi và ông thường trêu mẹ: “Ba người đàn ông cũng không mạnh mẽ bằng con bây giờ đâu”.
Trong lúc bố còn lạnh lùng với mẹ thì bố lâm bệnh nặng và phải nằm viện nhiều tháng trong cơn nguy kịch sinh tử. Mẹ tôi ở bên bố tôi ngày đêm. Tôi cũng không hiểu vì sao, với một người đàn ông chưa từng có tình cảm với mình, mẹ tôi vẫn dành hết tình yêu thương, bao dung để chăm sóc bố tôi như một đứa con và đủ mạnh mẽ để gánh vác kinh tế gia đình. .
Sau đó, vào năm 1999, bố tôi bị đột quỵ và phải nằm liệt giường 14 năm trước khi qua đời. Cũng chính mẹ là người chăm sóc tôi vì “chỉ có mẹ mới biết được bản chất của bố tôi”.
![]() |
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Mẹ tôi là người phụ nữ truyền thống nhưng tư duy của bà rất hiện đại. Những thập kỷ sau đó, mẹ tôi không bao giờ nhắc lại chuyện quá khứ để xoa dịu nỗi đau hay trách móc bố tôi. Mẹ tôi hài lòng vì đã thay đổi được bố tôi – trở thành một người cha mẫu mực, yêu thương vợ con. Vì vậy, sáu chị em tôi không hề biết về cuộc sống hôn nhân đen tối của mẹ hay sự thờ ơ của bố.
Phụ nữ vốn đã nhạy cảm và có lẽ trái tim người mẹ còn nhạy cảm hơn nữa. Vì vậy, dù tôi không nói ra nhưng mẹ vẫn cảm thấy con gái mình đang gặp vấn đề và đã chữa lành vết thương cho cô con gái út bằng câu chuyện buồn nhưng vô cùng mạnh mẽ của mình.
Ngọc Khánh
(Ghi theo chị Trần HT)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/3-nguoi-dan-ong-khong-manh-bang-ma-bay-a1503773.html” name=””]