Anh bằng tuổi tôi, là con một của bố tôi. Bố tách má ra rồi nắm lấy má tôi. Các bà trong xóm thường gọi chúng tôi là “con ông, con ông”.
Ngày đó nó đang ở với gia đình tôi và chuẩn bị hết hè để đi học thì mẹ nó đến đón nó đi. Làm sao hắn không đi học? Thuở nhỏ, vì một lần chạy theo xe bò kéo, một tay bị vướng vào bánh xe và trở thành tàn phế. Thỉnh thoảng, mẹ anh có cho anh đến nhà tôi chơi.
Anh sống với mẹ và cha dượng tại một ngôi làng dưới chân núi. Xa khu dân cư, xa trường học, điều kiện sống vô cùng thiếu thốn. Từ nhỏ ông đã theo cha dượng vào rừng và làm thuê. Rồi mẹ sinh ra tôi, tôi bị tật một tay, một tay bế tôi.
Tác giả (bìa trên bên trái) cùng anh chị, hay nói chuyện với anh Phi (ảnh dưới), người không cùng huyết thống nhưng như ruột thịt. |
Ở vùng núi, nơi anh sống, có một ngôi đền. Du khách thập phương và nhân dân trong vùng kéo đến vào ngày rằm lớn. Lúc đi chùa gặp anh giữ xe cho khách. Và ai nhờ khiêng hay khiêng cái gì vào chùa, ông cũng làm. Mỗi lần gặp tôi, anh đều hỏi thăm sức khỏe bố mẹ tôi, rồi bảo tôi và các bạn để xe lại, anh sẽ giữ. Các bạn tôi rất vui và phấn khởi vì không phải trả tiền gửi xe.
Khi tôi học trung học, tôi nghe tin mẹ anh bị ốm. Cha dượng của anh ấy uống nhiều hơn vì anh ấy buồn. Tôi khó khăn hơn vì hai bạn còn quá trẻ. Ai chỉ định người đó sẽ làm việc đó. Lên rừng, phụ việc, bốc vác… Hồi học đại học trên thành phố, anh cũng đi làm phụ hồ cho một người quen. Anh không biết chữ nhưng giao hoa tận nhà cho khách hàng. Chỉ cần có người hướng dẫn một lần, hang cùng ngõ hẻm gì hắn cũng có thể giao được.
Khi đi trên đường, anh ta thường nhìn thấy những biển báo, những đặc điểm nhận dạng dễ nhớ của con đường đó để rồi lần sau đi tiếp. Anh nhiệt tình chở đến tận nơi khi giao hoa cho người lớn tuổi hoặc khách hàng yêu cầu nên khách hàng rất yêu mến và quý mến anh. Có người nhờ khiêng chậu cây lên sân thượng, anh vẫn vui vẻ làm.
Mỗi lần gặp tôi, anh đều biết tôi đi học nhưng cũng đi làm thêm để kiếm tiền; Bác còn cho em vài chục ngàn đồng, dặn em phải cố gắng học hành để thành tài, đừng thất học như các bạn. Anh đi làm xa, cũng mong hai đứa em ở quê được đến trường, được biết chữ như bao người khác.
Rồi cha dượng cũng qua đời. Gánh nặng trách nhiệm đè nặng lên vai anh. Người nhà, ai cũng khổ, không ai giúp được nhưng động viên anh cố gắng.
Tôi luôn coi anh như người anh cả – người anh không may mắn được nuôi dạy như tôi. Tôi có học thức, tri thức nhưng lấy chồng, mưu sinh còn nhiều khó khăn. Còn tôi, chưa biết một chữ đã bể, khổ biết bao đời. Anh hiền lành, thật thà và lao động chân chính để kiếm sống. Anh luôn thầm mong em có một mái ấm hạnh phúc.
Ông trời không phụ lòng ai, người tốt như bạn rồi cũng sẽ gặp người mềm yếu. Chị dâu mất chồng có con riêng. Anh yêu em và em cũng yêu anh. Người ta nói “Còn trinh thì vô tình lấy gái”, anh đáp: “Chỉ cần người ta yêu mình thật lòng là tốt rồi”.
Bây giờ anh ấy đã có một ngôi nhà của riêng mình. Chị dâu sinh thêm 2 người con xinh xắn, ngoan ngoãn. Các cháu gọi mẹ tôi là bà, theo tôi dìu bà đi chùa. Mỗi lần tôi gọi điện hỏi thăm, mấy đứa bên cạnh lại ríu rít viết nguệch ngoạc.
Anh hỏi thăm cuộc sống gia đình tôi, hỏi thăm sức khỏe của hai đứa cháu, rằng “Mùa này tôi thất nghiệp nên đi làm phụ hồ, có tiền nuôi mấy đứa cháu ăn học. từ giỗ mẹ anh ấy về, rồi thăm bố mẹ (anh và mẹ) nữa, khi nào anh và các em về, chúng ta sẽ đến nhà anh chơi nhé”. Thật trùng hợp, quê chị dâu cũng là quê chồng nên mỗi lần về quê chồng, tôi đều đến thăm anh chị và nhà cháu.
Đi rừng được ít măng khô hay mùa quả chín bao giờ anh cũng chia cho tôi. Anh cả của tôi, hơi vụng về nhưng hiền lành, chân thành và tốt bụng. Cảm ơn người anh không cùng huyết thống nhưng thương em như em ruột.
Phan Thanh Hiền
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-ong-con-ba-ma-thuong-nhu-nhu-ruot-thit-a1491853.html” name=” “]