Lần đầu tiên nghe con nói một câu trọn vẹn, ông Huân đã khóc. Anh và vợ lần lượt gọi điện khoe.
“Tôi từng mơ về một cuộc sống bình thường với niềm vui làm mẹ như bao người mẹ khác. Nhưng không ngờ, có lúc tôi rơi vào trạng thái buồn đến tận cùng, rồi hạnh phúc tột độ khi con trai chạy đến ôm chầm lấy tôi. Tôi là mẹ của một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.”
Đó là dòng tự sự của cô giáo Trần Thị Hằng (ở Bảo Lộc, Lâm Đồng) với trải nghiệm của mình với cậu con trai Trần Nhữ Gia Huy.
16 năm qua, họ đã bên nhau không ít nước mắt và nụ cười (ảnh gia đình cung cấp). |
Chênh lệch hôn nhân khi con mắc chứng tự kỷ
Lấy chồng năm 29 tuổi, năm 32 Hằng sinh con. Cuộc hôn nhân của bà với ông Trần Như Huân bắt nguồn từ mối tình sinh viên khi bà học năm thứ hai Trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt.
Ai cũng mừng cho cô khi có được người chồng giỏi giang làm kinh tế, cậu con trai đầu lòng kháu khỉnh bụ bẫm như thiên thần. Nhìn con ăn ngon ngủ yên, chị Hằng thầm cảm ơn cuộc đời. Nhưng linh tính của người mẹ đã khiến cô giáo tiếng Anh nhận ra dấu hiệu lạ. 15 tháng tuổi, Gia Huy chỉ nói được 3 từ: “ba”, “xe”, “tất cả”.
Dù mọi người đã an ủi cháu chỉ vì cháu chậm nói nhưng cháu vẫn bất an khi không được tương tác với mẹ, khi cháu khóc mẹ không dỗ được. Tôi không cảm thấy sự khác biệt giữa bạn và những người khác.
20 tháng, Huy không còn làm theo các mệnh lệnh vẫy tay, hôn hít, tập lẫy… như trước. Mọi người gọi thì tôi không nghe, chỉ cần nghe tiếng nhạc quảng cáo là chạy qua xem.
Khi con được 27 tháng, Hằng lên mạng run run gõ cụm từ “dấu hiệu trẻ tự kỷ”. Chị bàng hoàng phát hiện con mình có hầu hết các dấu hiệu của một đứa trẻ tự kỷ. Tiếng khóc của vợ vào sáng sớm khiến ông Huân giật mình tỉnh giấc. Rồi đến lượt anh chết lặng trước thông tin.
Hôn nhân của chị Hằng có nguy cơ tan vỡ vì chị mất phương hướng trong việc nuôi dạy con cái (ảnh gia đình cung cấp). |
Hoang mang, tuyệt vọng là tâm trạng của vợ chồng chị Hằng hàng ngày. Họ nghi ngờ lẫn nhau và nghi ngờ chính mình. Gia Huy ngày càng mất khả năng kiểm soát hành vi của mình. Bé chạy lung tung không mục đích, hay cáu kỉnh và nổi cơn thịnh nộ. Không đêm nào anh Huân, chị Hằng ngủ yên bởi tiếng khóc thất thường của con và những lần Huy bị tiêu chảy, táo bón triền miên.
“Tôi từng rất buồn khi anh Huân buột miệng: “Kẹt hai mẹ con, hỏng đời rồi”. Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm con lao thẳng vào xe tải để giải thoát cho con. người đàn ông tôi yêu hãy lấy một người vợ mới và sinh ra những đứa con khỏe mạnh.” Hằng buồn bã nói.
Đó thực sự là khoảng thời gian ác mộng khi hai vợ chồng không biết mình làm như vậy có đúng không, con thuộc dạng tự kỷ nào, mình nên làm gì, gặp ai tiếp theo…?
Cứ thế, họ tự làm khổ mình và làm tổn thương nửa kia. Cuộc hôn nhân đi vào bế tắc với câu hỏi “bỏ hay giữ”.
Nuôi dạy một đứa trẻ với một trái tim mạnh mẽ
“Chúng ta không thể sống thiếu nhau nên phải suy nghĩ lại. Cuộc chiến với chứng tự kỷ còn dài, cứ thế này thì không giúp được gì cho tôi đâu”. Đó không phải là lời xin lỗi mà là lời tâm sự của anh Huấn với vợ. Nước mắt lưng tròng nhưng chị nhìn rõ hơn con đường phía trước phải vượt qua. .
Ngồi bên nhau, gạt cái “tôi” của nhau sang một bên, họ lại quan tâm đến nhau. Cả hai đều ý thức được rằng: “Không thể là một đứa trẻ bình thường thì vẫn có thể hạnh phúc trong sự che chở của cha mẹ. Cứ để con vô tư, hồn nhiên theo cách của riêng mình”.
Anh Huấn từ bỏ sự nghiệp để ở nhà nuôi con (ảnh gia đình cung cấp) |
Đưa tôi ra ngoài xã hội, công khai những khó khăn của tôi với mọi người, họ đã có một quyết định dũng cảm. Bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu, bình tĩnh trước những lời động viên, thương hại, điều duy nhất mà Huấn và Hằng quan tâm nhất là làm sao giúp được các con.
Anh Huân quyết định gác lại công việc hiện tại, dù đó là nguồn thu nhập chính của gia đình. Anh nói: “Tiền không kiếm được lúc này hay lúc khác. Có cả núi tiền mà để lại đứa con khi nó cần tôi cũng trở nên vô nghĩa”.
Niềm tin mãnh liệt “cha sẽ cứu được con” đã thôi thúc anh Huấn đưa con đi khám và tư vấn khắp nơi, từ trong nước đến nước ngoài. Nhưng cuối cùng anh nhận ra: “Không ai dạy trẻ tự kỷ tốt hơn cha mẹ”.
Anh dạy con từ những điều nhỏ nhất (ảnh gia đình cung cấp) |
Ông Huấn ngày đêm không ngủ để tìm và dịch tài liệu nước ngoài. Trong khi đó, chị Hằng lang thang trong các nhóm để xin lời khuyên từ những bà mẹ có con cùng cảnh ngộ. Quyết tâm cao như vậy, đọc tài liệu đến hết sách nhưng áp dụng cho trẻ không dễ chút nào. Thế giới của Gia Huy vẫn là một ẩn số mà vợ chồng Hằng chưa thể chạm tới. Đối mặt với đứa trẻ, họ giống như đối mặt với một bức tường đang di chuyển.
Sự kiên nhẫn của người cha có ý nghĩa rất lớn đối với sự thay đổi của Gia Huy (ảnh gia đình cung cấp) |
Đã có lúc chị Hằng phải ngồi thiền để nhớ lại những sự kiện xúc động thời thơ ấu, cố tìm hiểu tâm tư trẻ để đặt mình vào những phản ứng bất hợp tác của trẻ. Và rồi cô đơn giản hóa vấn đề “con tôi vẫn là một đứa trẻ, nhưng nó có một chút khó khăn và cần cha mẹ đồng hành”.
Tiền rất khan hiếm vào thời điểm này, nhưng bù lại, họ có rất nhiều sự kiên trì. Mỗi ngày, anh Huân dành hơn 12 tiếng để soạn giáo án cho con. Ngày qua ngày, anh nắm tay con, dùng hết 10 cuốn vở để con chỉ viết được một nét cong. Vì vậy, họ kiên nhẫn và chờ đợi.
Lúc 5 tuổi, Gia Huy đã có thể nói: “Xin cho con bật TV lên”. Lần đầu tiên nghe con nói một câu trọn vẹn, ông Huân đã khóc. Anh và vợ lần lượt gọi điện khoe.
Những thay đổi nhỏ ở trẻ thắp lên niềm hy vọng lớn. Họ có niềm tin: con trai họ sẽ hòa nhập được với cộng đồng, sẽ được cắp sách đến trường như bạn bè cùng trang lứa – điều mà một cựu chuyên gia tư vấn từng nói Gia Huy không thể.
“Đừng kỳ thị em, chị xinh đẹp”
16 tuổi, Gia Huy vừa đạt thành tích học sinh giỏi cuối năm lớp 10. Với chiều cao 1m64, nặng 54kg, hoạt ngôn và biết tạo mối quan hệ với mọi người…, ít ai nghĩ rằng đó là chàng trai chỉ biết ngồi một mình và lấy chăn làm bạn.
Không chỉ là học sinh giỏi nhiều năm qua, Gia Huy còn đam mê các cuộc thi sáng tạo khoa học kỹ thuật (ảnh gia đình cung cấp). |
Huy bây giờ chẳng khác nào “thanh niên cứng” trong nhà. Huy tự giác học tập và học giỏi môn Toán, lập nhóm bạn chơi cầu lông.
Từ năm lớp 2, vợ chồng chị Hằng đã rèn luyện cho con tư duy “vừa làm vừa hưởng”. Vì vậy, Huy có “lương” do bố mẹ trả khi làm việc nhà, giúp mẹ đi chợ… Số tiền tích cóp được ngay lập tức, Huy đóng học phí, mua đồ tạp hóa, mua quà sinh nhật bạn bè và đặc biệt là còn biết đầu tư khi gửi ba để sinh lời.
Một cậu bé 16 tuổi có lối sống rất năng động (ảnh do gia đình cung cấp) |
Gia Huy của hiện tại là kết quả của tình yêu thương và sự chăm sóc chu đáo về mọi mặt của gia đình. Ngoài ra còn phải kể đến sự cố gắng của bản thân. Càng lớn, anh ấy càng hoàn thiện khả năng giao tiếp và kiểm soát cảm xúc của mình.
Tuy nhiên, Huy luôn ý thức được những rắc rối của mình. Chị Hằng từng bật khóc khi con trai chủ động nói chuyện với học trò cũ của mẹ sau một thời gian dài: “Tự kỷ không phải bệnh và không lây. Chị xinh đẹp đừng kỳ thị em” .
Chăm chỉ rèn luyện thân thể, Gia Huy đang ấp ủ ước mơ trở thành doanh nhân giống bố (ảnh gia đình cung cấp) |
Có người từng khuyên Hằng sinh thêm con khi biết Huy có vấn đề. Chị hiểu ý họ nhưng chỉ cười vì nghĩ: “Đặt gánh nặng chăm sóc người tàn tật lên vai người khác, nhất là đứa con chưa chào đời là điều không nên. Cha mẹ chỉ có thể là bạn đồng hành lâu dài nếu không có những rào cản của sinh tử. Để làm được điều đó, cha mẹ phải có kế hoạch can thiệp ngay và luôn, thay vì vòng vo hay tìm người thay thế.”
Dù khó ở cùng con nhưng Hằng vẫn thấy mình được nhiều thứ (ảnh gia đình cung cấp) |
Có rất nhiều chương trình truyền hình mời gia đình Hằng lên màn ảnh để truyền cảm hứng. Các anh chị em tham gia với mong muốn chia sẻ những gì mình đã trải qua, mình biết để nhiều gia đình cùng cảnh ngộ bớt vất vả trên hành trình chữa bệnh tự kỷ cho con em mình. Họ gọi họ là những chiến binh, nhưng cô chỉ coi mình là một người bình thường nuôi dạy những đứa con của mình bằng trái tim mạnh mẽ.
Sau bao mồ hôi nước mắt, họ cùng nhau rong ruổi khắp nơi để cảm nhận niềm hạnh phúc vô bờ bến (ảnh gia đình cung cấp). |
Trong suy nghĩ của vợ chồng chị Hằng, có con tự kỷ không phải là dấu chấm hết. Khó khăn với con là vậy nhưng người mẹ vui vẻ cho biết: “Cái lợi của người mẹ có con khuyết tật là họ biết chấp nhận, thấu hiểu, sẵn sàng hy sinh, dễ dàng bỏ qua những điều nhỏ nhặt để yêu cuộc sống của mình hơn . có gen lạc quan nên tôi cảm thấy mình được rất nhiều mà không mất đi bất cứ thứ gì”.
Lâm Hoàng
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/cha-me-chi-la-nguoi-binh-thuong-nuoi-con-bang-trai-tim-manh-me -a1494840.html” tên=””]