Minh thở dài, áp lực của Đan là từ đâu mà có, anh ta hiểu rõ, nhưng anh ta không có cách nào giúp cô hóa giải. Vấn đề này cô buộc phải tự mình vượt qua.
Đan vô cùng thắc mắc rằng tại sao Vũ giỏi võ như thế mà vẫn thuê bảo vệ làm gì. Vì tò mò, cô quyết tâm quay lại nhiệm vụ, tìm mọi cách tham gia vào buổi tiệc sinh nhật của khách hàng Vũ. Cũng chính lúc này, cô phát hiện ra trong bánh sinh nhật của Vũ có chứa pháo. Cô bảo vệ Vũ, cũng vì thế mà bị thương.
Diễn biến tiếp theo sẽ ra sao? Mời các bạn cùng đón nghe truyện dài kỳ Người tình đã chết qua giọng đọc của MC Lam Giang vào 19h00 các ngày thứ 3-5-7 hàng tuần trên mục Làm vợ – Yeni.
Người tình đã chết (Phần 5) – Bản Audio
Đan được Minh đưa vào bệnh viện. Cánh tay trái của cô bị bỏng nhẹ, do mất nhiều máu nên mới bất tỉnh. Mặc dù bác sĩ đã nói cô sẽ sớm tỉnh tại, chỉ là bị ngất do thiếu máu, truyền đủ máu là ổn, nhưng cô vẫn ngủ mải miết.
Minh lo lắng, không biết lý do tại sao. Trong lòng anh ta rối rắm không thôi, không phải vì sợ trách nhiệm mà vì lo cho Đan. Anh ta vẫn luôn chăm sóc cô kể từ khi mới vào đội, mới đầu Minh còn cho rằng đó là vì cô giống em gái anh ta. Nhưng khi Đan và Việt công khai yêu nhau, Minh mới biết tình cảm trong lòng mình là gì. Chỉ có điều, lúc đó biết được thì cũng đã muộn.
Sau khi Việt mất, Minh vẫn ở bên cạnh Đan, chăm sóc cô, bảo vệ cô, hy vọng một ngày nào đó cô sẽ nhận ra tình cảm của mình. Niềm tin mong manh đó của anh ta giống như trái tim bị treo lủng lẳng trên đầu sợi dây mỏng dính, bởi vì Đan chẳng bao giờ quên được Việt, cũng như anh ta chẳng bao giờ nắm bắt được cơ hội để ở bên cạnh cô, như một người yêu.
Minh biết điều đó, anh ta không đòi hỏi gì, cũng chỉ âm thầm sánh vai bên cô mà chờ đợi.
Đan không tỉnh, thậm chí còn hơi phát sốt. Minh hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ. Bác sĩ kiểm tra một lúc, đoán chừng là do Đan bị áp lực quá nhiều, tinh thần không ổn, cơ thể cũng suy nhược. Bây giờ lại thêm vết thương, toàn bộ sức chống đỡ của cô mới bị sụp đổ.
Minh thở dài, áp lực của Đan là từ đâu mà có, anh ta hiểu rõ, nhưng anh ta không có cách nào giúp cô hóa giải. Vấn đề này cô buộc phải tự mình vượt qua.
Minh ở trong bệnh viện trông chừng cô đến tối muộn, thấy cô hạ sốt rồi mới yên tâm giao lại cô cho y tá trong lúc chờ Chúc – bạn thân của Đan, tới chăm sóc, còn mình thì quay về công ty làm nốt báo cáo về nhiệm vụ vừa rồi.
Đan hạ sốt không lâu thì bắt đầu lờ mờ tỉnh giấc, cô không mở nổi mắt, đầu thì nặng trịch. Cơn mệt mỏi tích tụ lâu ngày đè ép khiến cô không dậy được, chỉ nằm nguyên một chỗ. Môi cô khố khốc, khoang miệng và cổ họng giống như sa mạc cằn cỗi, sắp nứt ra đến nơi.
Đan cố động đậy tay, muốn tìm chút nước để uống, nhưng vì không ngồi dậy được nên tay cô cũng chỉ quờ quạng được tới mép giường.
– Uống nước.
Đan thều thào, hai mắt ti hí hé ra, chẳng thể thấy rõ thứ gì trong bóng tối.
Sau khi cô thều thào mấy lần, một cái ông hút được đưa đến bên miệng cô. Đan uống được chút nước, cổ họng cũng dễ chịu hơn, chỉ có tinh thần là chưa thanh tỉnh. Cô thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi bên giường bệnh. Dù không nhìn rõ được mặt, nhưng cô nhận ra vóc dáng ấy chính là anh, là Việt của cô.
Cô lại được gặp anh rồi. Đan mơ hồ suy nghĩ trong cơn mơ, không biết có phải mình đã chết rồi hay không, nên mới gặp được anh.
– Việt à? – Cô lờ mờ hỏi, cảm giác nửa chân thật, nửa hư ảo.
Người kia nghe thấy cô gọi tên mình thì chột dạ, vội vàng đứng dậy định bỏ đi. Đan hoảng hốt túm lấy tay anh, cơ thể nhức mỏi chẳng biết lấy được sức lực ở đâu mà níu chặt lấy tay anh.
Bàn tay ấm nóng của người đó khiến cô cảm thấy đây không phải một giấc mơ. Đan cố mở mắt ra, trong phòng bệnh tối mù, đèn không bật, dù cô có mở căng hai mắt cũng không thể thấy rõ được người kia.
Rèm cửa bị gió thổi, nhẹ hất lên, ánh sáng dịu dàng từ ngoài của hắt xuống bóng dáng của người đàn ông. Đan nhìn thấy bóng mờ của gương mặt anh, một gương mặt quen thuộc đến mức trong giấc mơ nào cô cũng thấy.
Cô nắm chặt cổ tay anh, mu bàn tay vẫn cắm kim truyền máu bị căng ra, truyền đến cảm giác đau buốt.
– Anh là Việt đúng không?
Đan run run hỏi, hy vọng biết bao anh sẽ gật đầu với cô, quay lại cười với cô, rồi tiếp tục cằn nhằn cô rằng cô là đồ bất cẩn, hậu đậu, suốt ngày để bị ốm. Nhưng người kia không làm gì cả, anh nghiêng người, tránh khỏi ánh sáng của cửa sổ. Gió cũng đã lặng, ánh sáng yếu ớt ấy cũng vụt tắt, cả người anh ta lại chìm vào bóng đêm.
– Trả lời đi chứ? Anh là Việt, anh chưa chết đúng không? Anh về thăm em?
Đan gặng hỏi, cố gắng ngồi dậy, vươn người về phía đối phương. Đáp lại cô chỉ là tiếng im lặng. Cô sột soạt muốn xuống khỏi giường, cô muốn bật đèn lên, chính mắt nhìn xem người đó là ai. Đan vừa mới động đậy một chút thì người đàn ông kia đã giật tay ra, rồi cắm đầu bỏ chạy khỏi phòng bệnh. Đan sững người mất mấy giây, cô vội vàng chạy theo anh, nhưng lại bị dây truyền máu níu lại.
– Phiền phức thế!
Cô gắt gỏng, rút cái kim truyền ra vứt đi, rồi lao ra khỏi cửa. Ánh sáng ở ngoài hành lang đột ngột làm cô không quen, Đan bị choáng vài giây, cô vội lấy tay che mắt. Sau khi đã quen được với không gian ở đây, cô cũng lao đi, hướng đến sảnh bệnh viện.
Nếu người kia chạy trốn thì buộc phải chạy qua khu sảnh này. Cô không thèm đi dép, cứ để chân trần mà chạy, lần này còn điên cuồng hơn cả lúc nhìn thấy “Việt” ở khu trung tâm thương mại.
Tại sao người đó không trả lời? Tại sao người đó lại im lặng? Tại sao lại chăm sóc cô? Nếu đó không phải Việt, cô không nghĩ ra được là ai khác nữa.
Cho nên cô phải tìm người đó bằng được. Cô phải xác nhận, dù người đó là Việt hay không phải anh thì cô cũng phải có được một câu trả lời xác thực.
Đan chạy đến sảnh bệnh viện, giữa đêm khuya, người qua lại không nhiều. Một vài người nhà bệnh nhận đi mua đồ ăn, một hai người của khoa cấp cứu chạy qua chạy lại. Đan không tìm thấy người cần tìm, cô nhìn xung quanh, dáo dác tìm kiếm, cuối cùng chỉ đổi lại được một cơn chóng mặt do xoay vòng quá nhiều.
Đan ngồi thụp xuống đất, cô thở dốc. Rõ ràng cơ hội ở ngay trước mắt, thế mà cô lại để tuột mất. Rốt cuộc người kia đã trốn đi đâu?
– Đan!!! Sao không ở trong phòng, cậu định đi đâu?
Chúc rống lên, lao tới bên cạnh Đan, đỡ cô dậy.
– Tớ lại nhìn thấy Việt. Anh ấy đã vào phòng bệnh. Anh ấy còn đưa nước cho tớ.
Đan nói, hơi cuống quýt run rẩy. Chúc lại thở dài, nhìn bạn mình bằng ánh mắt thương xót.
– Cậu lại thế rồi. Bác sĩ nói cậu bị áp lực quá đấy. Đừng nghĩ nữa, về nghỉ đi được không?
– Nhưng mà…
Đan níu kéo, cô còn muốn tiếp tục tìm người đàn ông kia. Chúc trừng mắt với cô, có vẻ như đã tức giận thật sự.
– Tớ còn phải nói bao nhiêu lần nữa? Cậu muốn tớ nhắc lại sự thật đấy nữa hả, rằng Việt đã…
– Đừng.
Đan vội nói, cô không muốn đối mặt với điều đó vào lúc này. Cô vịn tay vào người Chúc, đứng dậy.
– Tớ về phòng là được chứ gì.
Chúc chẹp miệng, thấy Đan đã đủ thê thảm rồi, cũng không muốn khiến cô thêm khổ sở. Chúc đưa Đan về phòng bệnh. Đan ngồi dựa lưng vào tường, không muốn ngủ, cũng không ngủ lại được nữa. Cô hổi tưởng lại tất cả sự kiện đã diễn ra mấy ngày hôm nay trong đầu mình.
Đầu tiên là thấy “Việt” ở trung tâm thương mại. Rồi đến vị khách hàng ngạo mạn tên là Vũ – có ngoại hình giống hệt Việt. Cô đã cứu anh ta khỏi vụ pháo nổ nên mới bị thương và nằm viện. Trong cơn mơ màng, một người trông giống Việt đã chăm sóc cô.
Thời điểm anh bị cô phát hiện và định bỏ chạy, lúc cô nắm lấy tay anh đã phát hiện một món đồ vô cùng quen thuộc. Đó là chiếc vòng tay được tết bằng sợi dù màu đỏ, tự tay cô tết cho Việt để lấy may. Từng đường nét, chất liệu đến cả hoa văn đều giống. Đan không thể nhìn rõ, nhưng xúc cảm của cô không thể sai được.
Những chuyện này xuất hiện trùng khớp khiến cô không thể không thấy lạ lùng.
Đan cứ mơ hồ suy ngẫm đến tận sáng, Chúc không khuyên được cô, thậm chí còn ngồi ở ghế sô pha cho người nhà mà ngủ vắt lưỡi. Khi Minh tất bật từ công ty chạy về đã là hơn tám giờ sáng, anh ta chứng kiến cảnh người chăm sóc ngủ như heo ở trên ghế, còn bệnh nhân Đan thì ngồi ngẩn ngơ ở giường bệnh với đôi mắt thâm quần.
Minh đặt đồ ăn sáng lên bàn, đưa cho Đan một hộp sữa.
– Em không ngủ à?
Đan lắc đầu, cầm lấy hộp sữa, chẳng có khẩu vị gì. Cô vẫn chưa nghĩ ra mối liên hệ giữa Vũ và Việt. Cả đêm cô chỉ mải nghĩ đến chuyện này.
– Không ngủ được.
Minh chuẩn bị bữa sáng cho Đan, lật cái bàn gấp ra, bày một đống đồ ăn sáng trên bàn. Anh ta lấy hộp sữa của cô, đổ ra cốc rồi đặt bên cạnh bát cháo thịt.
– Em phải ăn đi. Bác sĩ nói em bị áp lực, suy nhược cơ thể.
– Vâng.
Đan không chối cãi được, biểu hiện của cô quá rõ ràng, ai cũng nhìn ra. Cô không thể nói dối là mình vẫn khỏe.
Tay của em chỉ bỏng nhẹ thôi, nhưng tinh thần thì bị bỏng nặng rồi đấy. – Minh nhắc nhở
– Nhân cơ hội này, em nghỉ ngơi đi. Anh đã xin nghỉ phép nửa năm giúp em rồi.
Đan còn đang quấy bát cháo, nghe đến kỳ nghỉ phép nửa năm thì giật mình, cái thìa rơi tủm vào trong bát cháo to đùng.
– Nửa năm cơ á? Em chết đói mất!
Có lương cơ bản. Em đã làm việc như trâu cả năm mà không nghỉ ngày nào, số ngày nghỉ phép cộng dồn của em, thêm cả nghỉ do tai nạn lần này, là thừa nửa năm rồi đấy.
Minh vừa nói vừa rút ra tờ giấy nghỉ phép đã có chữ ký và dấu đóng phê duyệt của giám đốc, đập bẹp lên bàn, như một bằng chứng xác thực khiến cô không thể chối cãi đi đâu được nữa.
– Cũng không thể nghỉ liền nửa năm được.
Đan kỳ kèo, cô còn phải làm việc, phải tìm hiểu về Vũ và cái chết của Việt. Một đêm suy nghĩ khiến cô phát hiện ra được quá nhiều điểm nghi vấn, cô không thể cứ thế mà cho qua chuyện này.
– Anh nói được là được. Chuyện đã quyết rồi, em đừng cãi nữa.
Minh quả quyết nói, Đan chỉ đành ậm ừ. Chuyện đã rồi, cô đành phải nghĩ cách khác vậy.
Đan ở lại bệnh viện hai ngày rồi được thả về. Ngày xuất viện, Minh còn đặc biệt xin nghỉ làm để đưa đón cô, khiến Đan cũng cảm thấy có phần ái ngại. Cô lẽo đeo theo sau Minh đi ra xe.
Hai người họ đều không biết, tất cả mọi hành tung của mình đều đang bị theo dõi, ghi chép lại cẩn thận, không sót một chi tiết nào.
Vậy Việt còn sống hay đã chết? Người tới thăm Đan lúc nửa đêm là ai? Anh ta và Vũ có quan hệ gì? Những nghi vấn này sẽ lần lượt được giải đáp trong các phần tiếp theo của truyện dài kỳ Người tình đã chết. |
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/nguoi-tinh-da-chet-phan-5-d285091.html” alt_src=”” name=””]