Những năm tháng bôn ba xứ người, tôi vẫn khôn nguôi nhớ về chốn xưa.
Nhiều đêm nằm trằn trọc không ngủ được, ký ức lại đưa tôi ngược về những ngày ngồi lặng hàng giờ trên bến cũ ngắm từng vạt hoa vàng ngả nghiêng trong ánh nắng. Bờ sông hoang vắng, dòng nước lặng lờ cuốn theo mấy chiếc lá khô rơi. Một khoảng sân rộn rã tiếng nói cười. Một căn nhà che nắng che mưa, có ngưỡng cửa quen thương sáng nào tôi cũng qua vội vã.
Bến xưa hoa vẫn vàng như nỗi nhớ (Ảnh mang tính minh họa) |
Chốn xưa mấy độ hoa vàng? Chắc không ai còn nhớ chốn xưa bao mùa hoa, mấy mùa cây thay lá, để biết được rằng mình đã xa quê bao nhiêu lâu.
Chốn xưa mấy độ hoa vàng? Là bấy nhiêu lần chị tôi ra ngồi đợi người yêu về. Một cuộc hẹn hò trăm năm, một con đò buông bờ không hẹn ngày trở lại.
Chị giấu nỗi đau vào lòng, mắt chị hằn in những vết chân chim, thời gian đã làm trôi cái thời xuân sắc nhất của chị. Anh chưa trở lại. Chị cũng không đi thêm bước nữa, dù đã mấy lần có người mối mai, dạm hỏi. Bến sông vắng bóng con đò. Cuộc tình dang dở. Tóc chị tôi phai màu.
Chốn xưa mấy độ hoa vàng? Là bấy nhiêu lần má tôi ra bến sông ngóng đợi tôi về. Tôi cứ hẹn hoài mà vẫn chưa về được. Má cứ nương theo những lời hẹn của tôi mà ra đứng. Mắt má nhìn xa xăm, nón lá nghiêng che, tóc má lòa xòa trong gió. Không thấy tôi qua đò. Lời hẹn hóa hư không. Má trở vào bỏ lại sau lưng muôn dặm hoa vàng đang khoe sắc.
Ai đã trồng hoa vàng khắp bến sông quê để rồi rực rỡ, để rồi gieo nhớ gieo thương trong tâm khảm kẻ tha hương. Thuở thiếu niên, mỗi lần đi học tôi đều nấn ná ngắm khóm hoa ven sông, hoa vàng đi vào trang thư đầu tay của tôi, được ép vụng về nhưng duyên dáng ở một góc. Mối tình đầu của tôi cũng diễn ra ở bến sông này, bàn tay ngập ngừng chạm nhau mà trái tim như sắp vỡ tung trong ngực, tay trao thư tay ngắt cành hoa cài lên mái tóc người con gái. Ngày ấy, tháng ấy, mối tình đầu của tôi như gió thoảng mây bay…
Ai đã trồng hoa vàng phủ bến sông? (Ảnh mang tính minh họa) |
Má tôi kể người ta làm đường, xây cầu, dưới sông nhiều tàu bè qua lại nên đóng thêm hàng gỗ cừ để giữ đất quê không sạt lở, người ta phá bỏ khóm hoa mất rồi. Có mấy ai còn tha thiết tới chuyện cũ, người xưa, huống chi thiết tha một khóm hoa vàng. Nhưng rồi đã có người về lại bến sông xưa lặng lẽ trồng những khóm hoa ngày cũ. Người đó là ai? Là chị tôi, là má, hay người con gái năm xưa đã hẹn tôi sẽ gặp lại nhau trong một mùa hoa vàng nào đó.
Tôi ngồi trên căn gác nhỏ nhớ thật nhiều về chốn xưa.
Nhớ chốn xưa, chắc chắn rằng tôi sẽ quay về trong một chiều nắng đẹp, để tìm lại bóng dáng yêu kiều mà thủy chung, cần mẫn của chị tôi, để được gặp má và ôm má vào lòng như hồi tôi còn bé, để được ngắm hoa vàng mà tưởng tượng ra hình hài người em gái vẫn thường về lại bến sông quê, đứng thẫn thờ và thèm vụng một mối tình đã cũ…
Hoàng Khánh Duy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chon-xua-may-do-hoa-vang-a1467234.html” name=””]