Vợ tôi lại ít biết hài lòng. Cô ấy cầu toàn, làm gì cũng hay chê, hiếm khi thấy ghi nhận.
Tôi không phải người đàn ông lười biếng, nhưng kết cục tôi nhận lại là gì? (Ảnh minh họa) |
Chúng tôi kết hôn khi còn khá trẻ. Vợ tôi có bằng trung học, cô ấy đi làm ở một cửa tiệm gần nhà, sau đó nghỉ hẳn ở nhà chăm sóc đứa con sinh thiếu tháng. Tôi làm quản lý ở một công ty giáp ranh thành phố, tuần hai lượt đi về.
Về tới nhà là phụ vợ dọn dẹp, chăm con, cuối tuần lại ủi đồ, tổng vệ sinh. Nói chung là tôi vẫn chia sẻ việc nhà, chứ không phải mẫu chồng lười biếng.
Thế nhưng, vợ tôi không hài lòng. Cô ấy cầu toàn nên tôi làm gì cũng chê, hiếm khi ghi nhận. Khi con vào mẫu giáo, tôi khuyến khích vợ đi làm lại cho khuây khỏa, nhưng cô ấy bảo đợi con lớn hơn tí, chứ giờ cũng bất tiện. Rồi con trai chúng tôi vào tiểu học. Vợ tôi tiếp tục muốn ở nhà chăm con, đưa đón, dạy con học.
Mẹ vợ tôi xưa giờ cũng không đi làm, quen nội trợ. Bà thường xuyên kể lể than thở số mình khổ, bị chồng coi thường, xem như “ăn bám”. Câu cửa miệng của bà là: “Vợ phải biết thủ, đề phòng chồng con bạc bẽo đối xử tệ”.
Trước mặt tôi, bà cũng không kiêng dè gì, vẫn khuyên con gái “đừng có ngu”. Vợ tôi tuy cười đấy, nhưng thâm tâm vẫn bị lý lẽ của mẹ tác động nhiều. Cô ấy ngày càng vun vén cho bản thân, theo kiểu “sắm cái này, lúc bỏ nhau thì không phải chia”.
Vài năm trước, tôi gom tiền dành dụm để mua trả góp một căn hộ chung cư. Ban đầu chỉ định mua căn tầm trung, nhưng vợ tôi chủ động đi coi các mẫu nhà cao cấp, sang trọng. Cô ấy nhất quyết đòi mua nhà “cho coi được”, phải ba phòng ngủ, ở một khu nổi tiếng là “nhà giàu”. Chúng tôi cãi nhau nhiều lần, vợ tôi buột miệng: “Chỉ đàn ông vô dụng mới không muốn vợ con được sung sướng hưởng thụ…”.
Một mình nuôi cả gia đình, thật không dễ dàng gì, nhưng tôi chẳng thể tâm sự hay chia sẻ với vợ, vì không muốn cô ấy phải bận tâm. Mới ngoài bốn mươi nhưng tóc tôi đã bạc nhiều. Ra vào thang máy trong bộ đồ đồng phục của cơ quan, nhiều người sống chung tòa nhà dành cho tôi cái nhìn như thể công nhân đến làm dịch vụ vậy. Tôi cũng không lấy đó làm phiền, nếu như vợ tôi đừng có lần thẳng thừng: “Anh phải thay đổi hình ảnh đi, chứ cứ thế này, thằng Bin nó xấu hổ về ba nó…”
Vợ tôi dạy con rất lạ. Kiểu như luôn muốn kéo thằng bé về phía mình, gia đình phải chia phe mới vừa lòng. Vài lần, tôi bắt gặp vợ “ví dụ” với con rất khó nghe: “Nếu ba mẹ bỏ nhau thì con ở với ai?”, “Nếu ba có vợ bé thì con làm thế nào? Nếu nhà này chỉ có hai mẹ con mình sống với nhau thì con thấy sao?”.
Tôi góp ý, vợ tôi gạt đi, cho rằng tôi thích quan trọng hóa vấn đề. Nhưng rõ ràng con trai ngày càng xa cách tôi…
Nhàn cư vi bất thiện, tôi đề nghị vợ kiếm việc gì đó làm, tránh ở không. Cô ấy đồng ý, nhưng thực tế lại lần lữa, không hề muốn phải lao động, với lý lẽ: “Từng tuổi này rồi, chả lẽ lại đi làm thuê, lương ba cọc ba đồng?”.
Tôi có nên vì con mà bỏ qua lỗi lầm của vợ? (Ảnh minh họa) |
Năm vừa rồi, vợ tôi nằng nặc đòi đi học lái xe vì: “Nhà mình giờ cũng coi như là thuộc giới thượng lưu, có thêm chiếc bốn bánh nữa là hoàn hảo. Chở con hoặc đi chơi cuối tuần cũng tiện”. Tôi không cản được, đành đóng học phí cho cô ấy, dành thời gian cuối tuần để giữ con cho vợ tập tành ôm vô-lăng, lòng nơm nớp nhiều bất an. Không ra ngoài nhiều, cô ấy liệu có đủ kinh nghiệm xử lý các phát sinh lớn nhỏ ngoài xã hội?
Rồi thì tôi cảm thấy vợ là lạ. Cô ấy cài mật khẩu, thường xuyên kè kè theo cái điện thoại, lại có những khoảng thời gian vắng nhà không hợp lý. Tôi có hỏi dò, thì vợ gạt đi: “Anh cứ làm tốt phần việc của anh là được, lo gì nhiều thế?”. Cho tới một lần, có người quen tình cờ bắt gặp cô ấy vào nhà nghỉ với nam giới lạ mặt. Tấm hình chụp từ phía sau, nhưng đủ để tôi nhận ra vợ mình. Đó là người đàn ông ở trung tâm nơi dạy cô ấy học lái xe. Chỉ vài tháng qua lại đã đủ để vợ tôi phản bội chồng!
Cô ấy thú nhận và xin lỗi, nhưng trách ngược là tôi “khô khan, ít biết quan tâm, thường xuyên khiến vợ mất mặt”.
Tôi rối bời, chẳng biết nên làm thế nào cho đúng. Tha thứ và làm lại từ đầu? Liệu cô ấy có đủ thiện ý để thay đổi, vun vén? Ly hôn và giành quyền nuôi con? Để con theo mẹ, cho hai mẹ con “biết đá, biết vàng”? Tôi sẽ mất gia đình, mất tổ ấm gần hai mươi năm gầy dựng?
Sau chừng đó thời gian đi làm, bươn bả suốt tuổi trẻ, tôi còn lại gì ngoài nỗi mỏi mệt, đau đớn vì bị phản bội, chống chếnh vì cô độc?
Tôi không biết mình đã sai ở đâu nữa. Đàn ông bây giờ chịu quá nhiều áp lực, gánh trên vai đầy trách nhiệm, khó chu toàn hết. Không hiểu các bà vợ đòi hỏi chúng tôi cỡ nào mới hài lòng? Tôi cần phải quan tâm vợ tới mức nào thì cô ấy mới không sa ngã tới mức này?
Hải Nguyễn (TP. Thủ Đức)
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/toi-phai-tha-thu-hay-chap-nhan-mat-gia-dinh-a1471730.html” name=””]