Người ngoài và bố mẹ đều nghĩ tôi có một gia đình êm ấm. Ít ai biết rằng tôi đang cô đơn trong cuộc hôn nhân hờ hững. Vì không dám thay đổi nên tôi chọn ở lại xoay xở một mình.
Chuyến phượt năm đó kéo dài 2 ngày 1 đêm cắm trại. Chúng tôi đã đi qua 40km núi đồi trên một con đường rất đẹp. Đoàn có nhiều phụ nữ và trẻ em nên xảy ra nhiều sự cố. Nhưng giờ đây, trong ký ức tôi lại hiện về hình ảnh một người phụ nữ lê bước trên con đường vắng vẻ với ý nghĩ về một cuộc hôn nhân lạnh nhạt.
Em tên Lan, nặng 65kg, ngực to. Ngay những cây số đầu tiên, tôi phải dìu Lan vì cô ấy bị tụt lại phía sau, mỗi bước dường như hụt hơi.
Ban đầu, nhóm 3-4 chị em thay phiên nhau đẩy Lan lên dốc, nhưng sau đó tùy sức, cả nhóm bắt đầu giải tán. Không đành lòng để Lan một mình, tôi tình nguyện ở bên cô ấy để trở thành một cặp đôi “chậm tiến”.
Hình minh họa |
Người dẫn đường sợ trễ trại nên thỉnh thoảng lại chạy về giục chúng tôi. Tôi đứng lên cam đoan với anh rằng tôi sẽ đưa Lan đến nơi an toàn. Tự nhiên tôi bỗng trở thành chiếc phao cứu sinh của Lan khi đi qua những vách đá dựng đứng và những con dốc trơn trượt, người cận vệ cho Lan khi thấy rắn, osin của Lan, thậm chí là… mẹ Lan vì một lần tôi cưu mang cô ấy. một ngụm nước, một miếng ăn trong khi nghỉ ngơi.
Những cuộc nói chuyện khi đi xa đến mức này, thường là những câu “ruột gan”.
“Chuyến này tôi vào rừng buồn quá, 10 năm nay vợ chồng tôi không ngủ cùng, không ăn cùng nhau, chỉ đổi lấy tiền bạc và con cái”. “Người ta nói lấy chồng mang tiền về nuôi con là sướng. Nhưng hôm nọ, tôi bị ô tô đâm ngay trước cửa, mấy người lạ xúm lại giúp nhưng khi con gái tôi chạy lên gác nói với anh ấy, anh ấy đã không từ chức”.
“Tôi được đưa vào nhà và tự rửa vết thương, gọi xe vào chụp ảnh. Trong bệnh viện, tôi lê bước xếp hàng mua thuốc. Lúc đó tôi mới vỡ lẽ ra rằng tôi và anh không phải là vợ chồng. Vợ chồng sao có thể sống lạnh nhạt với nhau như vậy?
Giọng của cô ấy đều đều giữa hơi thở, ở giữa giao tiếp cao độ, tôi có cảm giác như mình đang nghe một podcast. Mới đêm trước khi lên xe buýt vào Sài Gòn, chúng tôi còn là những người xa lạ. Khi được bao quanh bởi những ngọn đồi hoang vắng, chúng tôi chợt cảm thấy như những người bạn tâm giao.
Tôi nhớ ngày tôi có bầu. Tháng trước, bụng to đến mức tôi không thể ngủ được. Một buổi tối, nhìn bàn chân sưng tấy, lạnh buốt và bất lực vì không thể cúi xuống tự bóp, tôi nhờ chồng bóp chân cho mình nhưng anh lạnh lùng từ chối.
Cuộc hôn nhân gần 20 năm của tôi đã trải qua biết bao thăng trầm nhưng cái cảm giác nhục nhã khi nhờ chồng bóp chân cho mình mà bị từ chối, tôi không sao dứt ra được. Có thể chồng tôi chẳng nhớ gì cả, vì chuyện nhỏ nhặt thế thôi, nhưng mỗi lần tôi bị đối xử tệ bạc, tôi luôn tự an ủi mình: “Ngay cả khi tôi mang thai, bi đát như vậy, anh ấy còn thờ ơ, tệ hại gì? Đồng tiền hiện tại là gì”.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – PressFoto |
Với suy nghĩ đó, tôi tự mình làm mọi việc, tự mình vượt qua khó khăn. Nhiều người ngoài, kể cả bố mẹ tôi, nghĩ tôi có một người chồng nghiêm túc, đàng hoàng và những đứa con khỏe mạnh. Ít ai biết rằng tôi đang cô đơn trong cuộc hôn nhân hờ hững. Vì không dám thay đổi nên tôi chọn ở lại xoay xở một mình.
Bạn thân của tôi nói rằng tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ. Tôi chỉ cười nhẹ, chẳng phụ nữ nào muốn tỏ ra mạnh mẽ, chỉ là hoàn cảnh đưa đẩy…
Đêm đó, trên đỉnh núi Lâm Đồng, dưới ánh lửa trại, tôi và Lan rót rượu bóp chân. Tôi nói với Lan: “Nếu người ta không yêu, không thương, không lo, không quan tâm… nhưng bạn không muốn thay đổi thì hãy cố gắng tiếp tục. Còn nếu bạn mong mỏi một người khác cuộc sống, hãy chăm sóc nó sớm. Thời gian trôi qua rất nhanh.”
Sau chuyến đi được vài tháng, Lan nhắn tin cho tôi: “Em suy nghĩ kỹ rồi. Em cũng đã tìm cách nói chuyện với chồng, hàn gắn mọi chuyện nhưng không được, ra tòa thôi”.
Lan cho biết, chồng cô cũng hiền, không trách vợ mà chỉ xin lỗi. Lan cảm ơn tôi, cảm ơn chuyến đi thử thách tinh thần. Cô ấy nói, sự chăm sóc và hỗ trợ mà cô ấy nhận được từ tôi, một người xa lạ, khiến cô ấy nghĩ nhiều về người bạn đời của mình.
Tôi đã ngừng tin cô ấy sau đó. Gần đây, cô ấy lại nhắn tin cho tôi. Con trai được học bổng một trường nghệ thuật ở Mỹ, bà tìm cách theo học. Điều hạnh phúc nhất là có một người đàn ông ở bên cạnh cô.
Đường đời nhiều khúc khuỷu, không ai đoán trước được điều gì, nhưng tôi có cảm giác như ở bên kia bán cầu đầy nắng ấm, Lan hài lòng với sự lựa chọn của mình.
Yên Hà
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/dan-ba-nao-ai-muon-manh-me-a1496363.html” name=””]