Có lẽ vì mải miết kiếm tìm, kết bạn với nhiều người hằng mong mở rộng mối quan hệ mà tôi quên mất những người bạn đã từng bên mình khi xưa.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Cách đây ít hôm, Châu nhắn cho tôi: mỗi lần đi ngang hẻm nhà một người bạn quá cố, Châu cảm thấy rất nhớ bạn, không ngờ cuộc đời bạn ngắn ngủi như vậy. Nhận được tin, nhưng nghĩ mãi tôi vẫn không thể nhớ Châu là ai. Mở Facebook cá nhân của bạn và dò xem hình, tôi mới chợt nhớ ra Châu, là bạn học chung cấp I. Có lẽ từ rất lâu rồi chúng tôi không liên lạc với nhau, dù cả hai đều có kết bạn Facebook.
Tôi không biết thông tin gì của Châu cả, nhưng Châu lại biết rất rõ về tôi qua những bài tôi đăng trên Facebook. Bạn ấy luôn âm thầm dõi theo và ngưỡng mộ vì tôi có gia đình hạnh phúc, con cái ngoan ngoãn.
Lần gần nhất tôi gặp Châu là 20 năm trước, trong đám tang một người bạn cùng lớp cấp I, đã qua đời vì tai nạn giao thông. Hôm ấy, chúng tôi chẳng ai nói chuyện với ai, chỉ ngồi cạnh nhau rồi cùng hướng mắt vào quan tài mà khóc. Thấm thoát đã ngần ấy năm trôi qua.
Có dịp trò chuyện cùng nhau tôi mới hiểu hơn về cuộc sống hiện tại của Châu. Tôi thật sự bất ngờ và xúc động khi nghe Châu trải lòng tâm sự chuyện cô bị người khác lạm dụng khi còn nhỏ. Châu đã kể với người lớn, nhưng không một ai tin và đứng về phía cô. Châu ôm ấp nỗi đau vào lòng và sống trong sợ hãi đến lớn.
Đến tuổi lấy chồng, cô nhắm mắt cưới một người lớn tuổi hơn rất nhiều, mong tìm được sự chở che, bảo vệ, yêu thương. Thế nhưng, số phận lại thử thách Châu khi người chồng thường ngoại tình, về nhà lại trút hết bạo lực lên cô. Mẹ chồng chẳng những không đứng về phía cô mà còn thường xuyên mắng chửi. Châu cắn răng chịu đựng, không biết tâm sự cùng ai, trong khi ba mẹ ruột cô đang lâm cảnh nợ nần không lối thoát. Nhiều lần Châu tìm đến cái chết nhưng không thành. Có lẽ ông trời đã đưa ra quá nhiều thử thách buộc cô vượt qua.
Tôi thật sự không tin những lời kể đó là sự thật, bởi nó quá khác so với Châu mà tôi từng quen biết. Trong mắt tôi, Châu là cô gái mạnh khỏe, hoạt bát, luôn đứng ra bảo vệ, bênh vực tôi ngày còn đi học. Bạn luôn tỏ ra dũng cảm, khẳng khái; thế mà ẩn sâu trong đó là cô gái bị ức hiếp mà không được ai bảo vệ, chở che.
10 năm sau khi ra trường, chúng tôi có gặp nhau vào một buổi họp lớp. Hôm ấy, có vài thanh niên muốn trêu ghẹo tôi. Thế là Châu đứng lên nói lý lẽ và giải vây cho tôi về nhà. Vậy mà chỉ vài năm sau, khi lấy chồng, Châu như sống trong địa ngục. Những gì cô thể hiện chỉ là cố tỏ ra mạnh mẽ. Châu muốn làm người hùng đứng ra bảo vệ cho tôi, nhưng trong thực tế lại không ai chở che cho cô.
Tôi tự hỏi mình, lúc nhỏ Châu luôn bênh vực khi tôi xảy ra chuyện, vậy tôi đã ở đâu khi bạn gặp chuyện? Tôi bật khóc vì cảm thấy thương Châu và tự trách mình. Nếu tôi còn nhớ và quan tâm bạn, hẳn tôi phải thường xuyên nhắn tin hỏi thăm bạn. Biết đâu tôi có thể là chỗ dựa tinh thần cho bạn khi ấy, để bạn không cảm thấy cô độc và nhiều lần tìm đến cái chết. May mà bạn vẫn còn ở đây để tâm sự với tôi về quãng thời gian uất ức ấy.
Quá khứ đen tối đã khép lại. Giờ đây, Châu đã tìm được hạnh phúc bên người chồng mới. Dù phải gánh một món nợ lớn của gia đình, Châu luôn vui vẻ vì cô cảm thấy mình còn sức khỏe, còn có người chồng luôn động viên và cho cô biết thế nào là tình yêu thương, hạnh phúc gia đình. Châu bảo cô như sống lại lần thứ hai và rất trân quý cuộc sống hiện tại. Tôi như nguôi đi phần nào và thở phào nhẹ nhõm.
Kết thúc buổi nói chuyện, tôi đã nhắn cho bạn: “Cảm ơn Châu vì đã quyết định ở lại nhân gian này làm bạn với tôi mà không chọn đi theo người bạn xấu số năm nào. Cảm ơn bạn vì ngày trước luôn bảo vệ tôi khỏi bị bắt nạt. Tôi cũng xin lỗi vì bấy lâu nay chẳng hỏi thăm bạn. Bất cứ khi nào có chuyện cần tâm sự, hãy gọi cho tôi nhé. Tôi hứa luôn lắng nghe và đứng về phía bạn, dù cho mọi người có quay lưng lại với bạn; vì trong mắt tôi, bạn thật đẹp, thiện lương, bản lĩnh và dũng cảm”. Châu đã đọc tin nhắn của tôi rất lâu, sau đó gửi một biểu tượng trái tim thay cho câu trả lời. Ở bên đây điện thoại, nước mắt tôi rơi.
Thời gian đôi khi sẽ kéo chúng ta cách xa khỏi những người bạn từng thân thiết. Thế nhưng họ vẫn ở đó, vẫn dõi theo ta mỗi ngày. Chỉ cần ta chủ động mở lòng, mọi khoảng cách sẽ được xóa bỏ, để rồi hiểu nhau và trân quý nhau hơn. Bao lâu rồi bạn không hỏi thăm một người bạn cũ?
Hoàng Dật Lạc
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/bao-lau-roi-ban-khong-hoi-tham-mot-nguoi-ban-cu-a1531717.html” name=””]