Một cuốn sách vừa ra mắt và tái bản ngay, một sự kiện vừa xảy ra cách đây không lâu, ở hai thái cực giữa vui và buồn, hạnh phúc và mất mát, Jun Phạm – một ca sĩ có vẻ ngoài uyên bác, đa tài – thể hiện sự trưởng thành và lạc quan trong suy nghĩ.
Việc người nổi tiếng viết sách không còn là chuyện mới. Viết sách của Jun Phạm thậm chí còn ít mới mẻ hơn. Tôi biết anh còn có nhiều tài về ngôn ngữ, ẩm thực chứ không chỉ văn học. Jun có đủ cơ hội để trở thành blogger hay gì đó tương tự nhưng anh vẫn ở đó, trong vai trò ca sĩ, hát những bài hát trong sáng, nhẹ nhàng, tinh nghịch. Và anh ấy vẫn ở đó với kịch bản phim, những cuốn sách, lời nói. Thay vì chạy trốn tìm kiếm những điều xa vời hay theo đuổi những giấc mơ viển vông, anh ấy hài lòng với những gì mình có.
Jun nói, những điều tuyệt vời nhất đều đến từ những điều đơn giản nhất. Vì thế anh trân trọng mọi chuyện xảy ra, kể cả nỗi buồn, kể cả mất mát. Nuôi mèo, Jun cho biết mèo vừa là bạn, vừa là thầy, giúp anh học được thái độ thoải mái và giữ đứa trẻ ở trong nhà.
“Tôi luôn viết bằng tâm trí tỉ mỉ nhất”
* PV : Đây không phải lần đầu Jun viết sách, nhưng Land of Eternity chắc hẳn là cuốn sách đặc biệt nhất đối với anh tính đến thời điểm hiện tại phải không?
Ca sĩ Jun Phạm: Đúng như bạn đã nói, đây là cuốn sách đặc biệt nhất trong 5 cuốn tôi đã viết. Tiền thân của Vùng đất vĩnh hằng là kịch bản do nhà sản xuất Ngô Thanh Vân đặt hàng. Đó là một câu chuyện cổ tích dành cho trẻ em. Tuy nhiên, sau 2 năm khó dịch, nhận thấy phim khó thành hình nên tôi đã yêu cầu nhà sản xuất phát triển thành một sản phẩm văn học.
Vốn là kịch bản phim, nét đặc trưng của thể loại này là lời thoại nên khi chuyển thể thành tác phẩm văn học, tôi đã phải rèn luyện lại lối viết rất nhiều. Viết sách cho người lớn đã khó, viết sách cho trẻ em, hay ít nhất là một câu chuyện có nội dung cổ tích, còn khó hơn gấp nhiều lần. Thú thật, nhiều lúc tôi bực mình vì không diễn tả được bằng lời, vì cốt truyện dài dòng khiến tôi có cảm giác như không thể đọc hết được. Có lúc tôi phải dừng lại 1, 2 tháng để suy nghĩ làm sao viết tiếp cho thú vị. May mắn thay, cuối cùng cuốn sách cũng đã hoàn thành và được độc giả yêu thích.
* Bạn cảm thấy thế nào khi một cuốn sách được tái bản ngay sau khi phát hành? Theo bạn, phải chăng vì nội dung đáng đọc hay sức hấp dẫn của cái tên Jun Pham đã tạo nên kỳ tích này?
– Tôi nghĩ cả 2 yếu tố trên đã giúp The Land of Eternity được tái bản sau 1 ngày ra mắt. Nhưng dù vì lý do gì thì niềm hạnh phúc lớn nhất đối với tôi chính là tình yêu và sự ủng hộ của người hâm mộ. Tôi vẫn chờ đợi từng ngày sự đóng góp của độc giả để hoàn thiện phong cách viết cho những cuốn sách tiếp theo.
* Cuốn sách tiếp theo của bạn sẽ là gì? Về con mèo của bạn?
– Vùng đất vĩnh cửu không phải là một dự án ngắn hạn. Tôi định viết một loạt truyện. Vì đây là một thế giới vô tận nên không thể chỉ có một thế giới hay một vài câu chuyện. Những nội dung nền tảng cũng đã được hình thành. Cuốn sách đầu tiên là động lực để tôi tự tin tiến về phía trước.
Sách về mèo? Đó cũng là một gợi ý cực kỳ hay. Tôi là một người yêu mèo và đã học được rất nhiều điều từ họ. Điều tôi thích nhất, thậm chí có khi còn ngưỡng mộ loài mèo là chúng luôn giữ được tinh thần thoải mái, nhàn nhã. Họ nhìn cuộc đời bằng con mắt tò mò, tinh nghịch. Nhờ đó mà họ luôn tràn đầy năng lượng. Tôi nghĩ sự tò mò chính là điều giúp tôi trẻ trung và yêu đời, yêu người nhiều hơn.
* Tôi không ngạc nhiên về khả năng viết của bạn. Điều làm tôi ngạc nhiên là tại sao một người có khả năng như vậy lại không chọn viết lách là con đường chuyên nghiệp?
– Tôi luôn viết với cái tâm tỉ mỉ nhất. Bằng chứng là mỗi dự án ra mắt đều mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Là một người yêu sách, đọc sách và đã viết khá nhiều sách, tôi cũng ý thức được rằng mình không thể dành toàn bộ thời gian để trở thành một nhà văn chuyên nghiệp. Chắc hẳn bạn cũng biết thị trường sách Việt Nam còn vô cùng non trẻ. Tác giả dù là người có chuyên môn nhưng vẫn không thể kiếm sống bằng nghề của mình. Nhưng cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo.
Dù số lượng xuất bản trên thị trường có lên tới hàng chục nghìn bản thì vẫn là quá ít. Và không phải cuốn sách hay tác giả nào cũng như vậy.
Đối với tôi, viết sách là một sở thích, là niềm đam mê chia sẻ những câu chuyện, suy nghĩ của mình với độc giả chứ không phải là một kế sinh nhai. Có lẽ vì không viết vì áp lực phải kiếm tiền nên tinh thần tôi thoải mái hơn và khi viết tôi cũng chiều theo cảm xúc của mình hơn.
Xứ sở vĩnh hằng – cuốn thứ năm của Jun Phạm |
* Theo bạn, viết sách hay viết kịch bản dễ hơn?
– Tôi nghĩ mỗi thể loại đều có những khó khăn riêng. Đặc điểm của kịch bản là lời thoại, hình ảnh, hành động, từ đó có thể thấy được tính cách nhân vật, còn đặc điểm của tác phẩm văn học là cách kể, cách miêu tả. Có nhiều tác phẩm khá bình thường nhưng khi được chuyển thể thành phim lại rất được yêu thích. Ngược lại, cũng có những tác phẩm nổi tiếng khi chuyển thể thành phim lại gây thất vọng. Đối với tôi, cả hai thể loại đều bổ sung cho nhau rất nhiều trong tác phẩm của tôi. Viết kịch bản giúp tôi có cơ sở rõ ràng hơn về cấu trúc chương, còn viết văn giúp tôi tự do sáng tạo hơn mà không phải lo lắng về những thứ như chi phí sản xuất.
Hạnh phúc bắt đầu từ những điều đơn giản
* Trong những nội dung bạn viết, nội dung nào dành cho bố bạn?
– Bố mất là một sự kiện vô cùng bất ngờ đối với tôi. Tôi có 2 chương viết về một nhân vật được cha tôi truyền cảm hứng và cảm thấy vui mừng khi bìa sách được hoàn thành kịp thời để bố tôi có thể nhìn thấy trước khi đi xa. Khi người thân qua đời, khoảng trống đó thật khó khăn và lâu dài, thậm chí không thể lấp đầy.
Mỗi khi bận rộn với công việc, lúc rảnh rỗi tôi lại suy nghĩ và nhớ về những kỷ niệm đẹp ngày xưa. Nỗi buồn bao trùm tất cả. Nhưng bây giờ, tôi không còn chạy trốn nỗi buồn nữa. Nỗi buồn giống như một người bạn. Cô ấy cần tôi. Vì vậy, tôi sẽ quan tâm và yêu thích nỗi buồn thay vì ghét bỏ nó. Đó cũng là cách yêu thương chính mình. Tôi mong cô ấy nhanh chóng khỏe lại, đồng thời cũng cho tôi cơ hội bước sang chương tiếp theo của cuộc đời.
* Ai đã ở bên cạnh bạn trong những ngày buồn đó? Bạn có cảm thấy lạc lõng, mất phương hướng khi cha – chỗ dựa lớn nhất của bạn – không còn nữa?
– Tôi có khá nhiều mối quan hệ tốt, từ bạn bè, đồng nghiệp đến gia đình. Mọi người đều yêu thương và quan tâm đến tôi. Nhưng, như vừa chia sẻ, nỗi buồn dù thế nào đi chăng nữa vẫn là một người bạn cần thiết. Có lẽ vì đã trải qua nhiều mất mát từ sớm nên tôi thấy nỗi buồn không đáng sợ chút nào. Mỗi mất mát lớn lao đều cho tôi cơ hội nhìn lại bản thân, cho tôi sự trưởng thành vượt bậc. Bài học lớn nhất và quý giá nhất là chúng ta bắt đầu tin và hiểu hơn về sự vô thường của cuộc sống.
Bố tôi có một câu nói rất hay mà tôi sẽ luôn nhớ: “Bố không còn mẹ nữa. Đôi khi bố thấy cô đơn nhưng bố không cô đơn vì có con”. Tôi cũng vậy. Không có bố, ngôi nhà sẽ trống trải lắm, tôi sẽ cô đơn lắm, nhưng tôi biết mình không cô đơn, không lạc lõng. Bởi xung quanh tôi vẫn còn những mối quan hệ, tình cảm thân thiết – anh Hải, chị Vân, những đứa con cùng công ty và những người bạn thân thiết.
* Có điều gì bạn muốn làm cho bố nhưng chưa làm được không?
– Tôi là kiểu người sống trọn vẹn với hiện tại nên không bao giờ cảm thấy tiếc nuối hay nuối tiếc về bất cứ điều gì. Tôi cùng bố đi khắp nơi và trải qua nhiều kỷ niệm khó quên. Tôi tin rằng “yêu ngay bây giờ” chính là chìa khóa giúp chúng ta bớt tiếc nuối khi người thân đột ngột qua đời. Bố tôi đã có một cuộc đời tuyệt vời và tôi luôn có một người bố tuyệt vời như vậy.
Giao lưu với độc giả tại buổi ra mắt sách |
* “Những điều tuyệt vời nhất luôn đến từ những điều đơn giản nhất.” Có vẻ như Jun Phạm đã trưởng thành từ lâu nhưng ít người nhận ra?
– Đúng rồi. Một bữa cơm ngon cùng gia đình, một khoảnh khắc ý nghĩa được ghi lại trong một chuyến du lịch hay đơn giản là về nhà lúc đêm khuya mà vẫn nhìn thấy hình bóng bố đang chờ đợi… luôn khiến tôi xúc động. Vẻ hào nhoáng bên ngoài đôi khi khiến người ta dễ quên đi vẻ đẹp của những điều bình dị và tình yêu thương từ những người thân yêu. Nhiều người vẫn cho rằng Jun Phạm còn nhỏ. Ý nghĩ đó càng khiến tôi thú vị hơn. Tôi thích sự tương phản. Nó giúp tôi có cái nhìn đa chiều trong công việc và cuộc sống.
* Trưởng thành, với tôi là…
– Đó là lúc tôi cảm thấy bố mẹ cần tôi hơn là tôi cần bố mẹ. Đối với tôi, trưởng thành là hành trình học cách trở nên nhỏ bé. Chúng ta không thể thay đổi thế giới, không thể làm được những điều vĩ đại, vì vậy chúng ta nên làm những gì có thể và tiếp tục cố gắng.
Đừng đánh mất niềm tin vào chính mình
* Lâu rồi không thấy anh đóng phim. Cơ hội đang giảm đi hay là do bạn chọn lọc?
– Thực tế thì năm nào tôi cũng vẫn tham gia đóng phim đều đặn. Có lẽ vì là phim truyền hình nên ít người biết đến. Năm nay tôi dự định tham gia một bộ phim mới. Diễn xuất có rất nhiều điều thú vị, cho phép tôi hóa thân vào nhiều nhân vật và sống những cuộc đời khác nhau nên tôi bị cuốn hút.
Tôi không quá quan tâm dự án là phim điện ảnh hay phim truyền hình, vai chính hay vai phụ. Để làm nên một bộ phim thành công cần rất nhiều nỗ lực, sự đóng góp, hợp tác của nhiều người, nhiều bộ phận. Điều tôi quan tâm nhất khi nhận dự án là cảm giác được làm việc với những người cùng chí hướng, hiểu nhau và vui vẻ khi làm việc cùng nhau.
Với bạn bè và đồng nghiệp thân thiết |
* Gương mặt “trẻ mãi không già” là lợi thế hay thách thức với bạn?
– Cậu đang khen tôi phải không? Nhưng tôi cảm thấy năm nay mình già đi rất nhiều (cười). Quay lại câu hỏi của bạn, tôi nghĩ việc sở hữu một gương mặt trẻ trung có nhiều lợi thế hơn là thách thức. Những thách thức nếu có thì phần lớn thuộc về lĩnh vực điện ảnh. Các đạo diễn thường chọn tôi đóng những vai còn quá trẻ so với tôi và đó cũng là lý do chính khiến tôi ít khi nhận lời đóng phim. Thử thách này khiến tôi hào hứng với một dự án mới, còn bất ngờ hơn cả việc được mời vào vai thợ may giày.
Trong lĩnh vực âm nhạc, tôi chọn tuổi trẻ. Tại sao bạn lại ngại đóng khung khi khung hình này của bạn đang được khán giả yêu thích nhất? Quan trọng hơn, đó thực sự là con người tôi. Không phải ép mình vào một con người khác, tôi không cảm thấy nhàm chán với hình tượng âm nhạc này.
* Khi con người lớn lên, niềm tin vào những điều kỳ diệu cũng giảm đi. Làm thế nào để nuôi dưỡng thế giới trẻ thơ trong chính bạn trước thế giới thực?
– Thật khó để bày tỏ quan điểm này vì mỗi người có một cuộc sống khác nhau. Chúng ta không thể suốt ngày mơ mộng nếu cả gia đình đang vật lộn vì cơm ăn và tiền bạc. Nhưng đừng mất niềm tin vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống vì những khó khăn, vất vả. Lòng tốt vẫn còn đó, điều kỳ diệu vẫn còn đó. Mỗi trải nghiệm sẽ cho chúng ta sự ổn định hơn. Trong những biên giới hay ranh giới thiện – ác, thiện – ác, chính niềm tin sâu thẳm bên trong sẽ mách bảo chúng ta nên chọn con đường nào. Vì vậy, ngay cả khi bạn mất niềm tin vào mọi người ngoài kia, đừng bao giờ đánh mất niềm tin vào chính mình.
* Cảm ơn bạn đã chia sẻ.
Nha Ca
Ảnh: Nhân vật cung cấp
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ca-si-jun-pham-toi-khong-con-chay-tron-noi-buon-a1499462.html” name =””]