Khi yêu nhau, thấy Khánh tiết kiệm từng chiếc túi ni lông, Hùng mừng lắm vì ai cũng nói Khánh có đức tính của một người vợ tốt.
Từ một cô gái tằn tiện, Khánh trở nên tính toán đến keo kiệt và bủn xỉn (ảnh minh họa) |
Ra khỏi quán đã 3 tiếng, Khánh vẫn càu nhàu: “Họ gọi nhiều đặc sản thế này thì phải chia tiền mà trả, mình chỉ mời cơm chứ chưa nói tôm hấp, sò điệp nướng, cua rang me. .. Em làm gì mà quá đáng thế?”.
Rồi cô quay sang trách Hùng không biết chọn bạn mà chơi, nhóm bạn nào cũng giống nhóm bạn nào. Biết bao nhiêu lần mà Khánh không tỉnh ra… Hùng giận vợ, đúng là bao nhiêu lần rủ bạn bè đi ăn, Khánh cũng làm. Bằng cách nào đó mọi người chia tiền lương. Bạn bè đã đành, anh chị của Khánh cũng tính toán sòng phẳng đến nơi, đến chốn.
Hơn 6 năm trước, để mừng Hùng trở thành trưởng nhóm sản xuất, hai vợ chồng bạn mời đến quán nhậu bình dân. Ban đầu, Hùng dự tính đội chỉ có 8 người và Khánh. Nhưng sau đó, một số đồng nghiệp bỗng nổi hứng gọi thêm 6 người nữa qua chơi. Thế là đôi trẻ bối rối.
Khánh nhanh chóng hỏi ý kiến đồng nghiệp của chồng để tìm ra cách giải quyết ổn thỏa. Thời đó chuyện “ăn chia tiền” hiếm lắm, hầu như ai mời là phải chiều bạn đến cùng. Nhưng Khánh và Hùng còn khó khăn nên quyết định của Khánh đã tiết kiệm được hầu bao của gia đình nhỏ trong nửa tháng.
Sau bữa tiệc, mỗi lần bạn bè Hùng nhắc Khánh, họ đều khen cô tỉ mỉ và giỏi giữ ví cho chồng. Trong thâm tâm Hùng nghĩ mình phải cố gắng hơn nữa để vợ không phải nhắc lại câu chuyện đó. Nhưng không phải lần thứ hai mà hầu như lần nào Khánh cũng yêu cầu mọi người chia đôi số tiền như vậy.
Những ngày chung sống, Hùng nhận ra Khánh keo kiệt quá. Sáng nào Khánh cũng dậy lúc 4h, xuống bếp, mở toang cửa sổ, mượn ánh sáng trời để nấu cơm. Một hôm, trời âm u, cô vẫn chưa bật đèn.
Nhà có điều hòa nhưng chỉ có chiều sử dụng từ 20h đến 23h. Sau đó, bà tắt điện để cả nhà đi ngủ. Hôm nào thấy con hào hứng tắm lâu, dội nước, bà lại mắng mỏ.
Trong nhà không thiếu bát đũa nhưng nấu xong, Khánh bê cả nồi chảo ra bàn ăn. Bà luôn nhắc nhở các con rằng, khi còn khó khăn, vợ chồng chung một nồi mì gói, không phải rửa bát đĩa.
Cô còn nói: “Mẹ thấy mẹ có thông minh không? Tiết kiệm thời gian, tốn nước, tốn nước rửa bát…”. Cô dạy con mặc quần bò 5 lần, vừa giặt, quần áo ngủ, mùi thơm của con, hôm sau mặc lại cũng không sao.
Nhiều lần cô khoe với Hùng: “Năm nay em chẳng mua gì, bạn bè tiêu gì em mặc nấy”.
Thỉnh thoảng được bố mẹ Hùng ghé nhà chơi, ăn cơm cùng nhau, Khánh vẫn ý thức làm theo phong cách của mình, đồng thời cũng thể hiện cho bố mẹ thấy tinh thần tiết kiệm. Hùng để ý, có vài lần mẹ bảo Khánh nói nhỏ như thể có quan điểm cá nhân, rồi mẹ quát: “Mẹ ơi, con vẽ hình làm gì! Quan trọng nhất là thức ăn có ngon không” . có đủ chất dinh dưỡng, hương vị bữa ăn hợp khẩu vị cả nhà!”.
Đêm tiệc mừng ở nhà hàng sân vườn trở về, bỏ mặc Khánh tức giận đi lên lầu, dưới nhà Hùng bật hết đèn. Khi đèn sáng, Hùng ngơ ngác nhìn về phía nhà mình. Đành rằng cái nào cũng tiện nghi và đáng giá nhưng hết cái này đến cái khác, chả thấy thẩm mỹ gì cả. Hễ ai tiêu xài đồ dùng, đồ đạc trong nhà, Khánh cũng vác về, “cũ người mới ta”, “nhà mình còn thiếu, còn chỗ”.
Hùng thắc mắc, sao bây giờ mỗi tháng anh kiếm được hơn 50 triệu đồng, Khánh cũng có chuỗi cửa hàng riêng, doanh thu mỗi ngày vài triệu đồng mà cả anh, Khánh và các con cứ xài đồ thừa của người khác? Rằng anh sẽ chịu đựng được một người vợ… keo kiệt như vậy đến bao giờ?
Tịnh Châu
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/buc-boi-vi-vo-ha-tien-tinh-toan-a1495708.html” name=””]