Ở nhà với mẹ mấy ngày tết, chị sướng như tiên. Hôm nay, chị phải trở lại Mỹ. Mẹ già không thể ra sân bay tiễn, nhìn chị đi nước mắt lưng tròng.
Năm nay là năm thứ 3 chị theo chồng định cư ở Mỹ, cũng là năm đầu tiên chị được về Việt Nam ăn Tết sau 3 năm xa quê. Khỏi phải nói mẹ chị vui đến mức nào. Từ trước khi chị về cả tuần, bà đã hối mấy đứa con khác trong nhà dọn dẹp, quét tước, chuẩn bị phòng ốc cho chị và mấy đứa nhỏ sạch sẽ, tinh tươm. Bà vỗ cho thật béo con gà, chờ chị về là nấu ngay món cháo gà nấm rơm mà chị thích từ bé. Rồi thì bánh chưng, củ kiệu, dưa hành… mấy món quà tết không thiếu món nào.
28 tết, chị về, cả nhà vui như trẩy hội. Chị lấy ra nào xà phòng thơm, kem đánh răng, sô-cô-la, dầu gió Mỹ… phát hết cho cả nhà, rồi mỗi người lại được thêm một phong bao lì xì đỏ, mỗi bao là tờ 50 đô-la mới cứng, riêng mẹ chị là tờ 100 đô. Mẹ chị nhận bao, không nói gì, chờ mọi người tản đi, bà kéo chị vào một góc rồi bảo: “Mày đi làm cực khổ, sao cho tụi nó chi nhiều tiền vậy? Mẹ không lấy tiền mày đâu”, rồi dúi trả lại chị phong bao.
Chị năn nỉ mẹ lấy đi, bảo là mình đi làm bên đó cũng nhiều tiền lắm, không vất vả gì đâu. Mẹ mân mê bàn tay chị rồi bảo: “Mày nói dối, nhìn tay mày nè, tao biết cực lắm! Mày lớn tuổi rồi, qua đó chỉ làm nail với bưng bê chứ làm được gì nữa. Mày tưởng mẹ già không biết gì sao mà xạo mẹ!”. Rồi mẹ khóc, chị cũng ôm mẹ khóc theo.
Mẹ chộn rộn chuẩn bị đầy đủ món Tết để đón chị về (ảnh minh họa) |
Mấy ngày tết ở nhà, mẹ không cho chị động tay việc gì. Sáng sớm, chị thèm gì mẹ sẽ nấu cho ăn, từ bánh canh thịt heo đến bún thịt bò xào… Trưa ăn cơm xong, xế chiều, bà sẽ đổ bánh xèo, bánh khọt hoặc nấu nồi chè đậu trắng cho chị ăn vui miệng. Cả ngày, chị chỉ có ăn rồi ngủ, chơi đánh tứ sắc, siêng nữa thì ra hè lượm trứng, hái rau, đi vòng quanh thăm hỏi bà con, xóm giềng…
Ở nhà với mẹ mấy ngày tết, chị sướng như tiên.
10 ngày trôi qua nhanh như cái chớp mắt. Hôm nay đã đến ngày chị phải rời quê sang Mỹ. Hai đứa con nhà chị nhảy cẫng lên vì mừng, chúng chán cảnh nhà quê sông nước tẻ nhạt, mà có biết đâu, đây là quê hương, là tuổi thơ, là nhà của mẹ chúng. Vỏn vẹn 10 ngày ở quê nào có bõ bèn gì.
Mẹ gói ghém vài thứ bánh trái cho chị mang sang trời Tây, không phải thứ nào cũng mang được, nên cũng chỉ vài món như bánh pía, kẹo dừa… Chị bảo mẹ đừng lo, bên kia chợ Việt Nam bán đủ thứ, hơi mắc thôi chứ chẳng thiếu gì.
Từ nhà chị muốn lên sân bay phải chạy 200 cây số, mẹ già ngồi xe không nổi, nên đành tiễn chị đến hàng dừa trước ngõ nhà thôi, rồi nước mắt bà lưng tròng nhìn theo bóng xe. Chị nhìn theo dáng mẹ bật khóc, rồi từ đấy khóc suốt, cho đến khi lên máy bay vẫn còn khóc.
Mẹ già không còn nhiều thời gian nữa, nên chị sẽ về ăn tết với mẹ hàng năm (ảnh minh họa) |
Máy bay cất cánh, chị nhìn lần cuối quê nhà thân yêu, nhớ bóng mẹ lui cui vớt mớ tép sông đổ cho chị món bánh tôm cuốn rau sống ngọt lịm chiều 30 tết. Chị nhớ cây mai nhà mẹ nở rực vàng ngay sáng mùng Một. Mẹ nói: “Năm nay mai nở thế này là may mắn cả năm bây ơi”. Chị nhớ 100 đô-la chị biếu mẹ, bà nhất quyết không lấy, cú dúi tới dúi lui rồi cuối cùng lén bỏ vào túi áo khoác chị…
Nhớ đến đâu, chị rơi nước mắt đến đó, biết bao giờ mới được về lại Việt Nam ăn tết, biết bao giờ mới lại được gối đầu lên chân mẹ mà ngắm cây mai vàng rực ngoài sân nữa đây.
Thấy chị khóc quá, 2 đứa nhỏ thi nhau an ủi: “Thôi mẹ đừng buồn, năm sau lại về ăn tết với ngoại. Ttụi con hứa năm sau sẽ theo mẹ cùng về nha”. Nghe tụi nhỏ dỗ dành, chị cũng nguôi ngoai phần nào. Ừ, năm sau chị sẽ về quê ăn tết, không có tiền cũng sẽ ráng về, chị sẽ không đợi đến 3 năm nữa. Mẹ già còn bao nhiêu thời gian nữa đâu, mẹ cũng đâu cần tiền của chị đâu. Nên năm sau, dù chỉ gói ghém vài đồng cắc ít ỏi, chị cũng sẽ về quê ăn tết. Nhớ tết, nhớ mẹ lắm!
Trương Hoàng Kim
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chao-tet-chao-que-me-nam-sau-con-ve-a1483825.html” name=””]