Mẹ chồng tôi thương con nhưng sống vô cùng đạm bạc. Mẹ chỉ bật đèn khi trời đã tối hẳn và quạt cũng chỉ tắt đến nửa đêm dù trời rất nóng.
Vừa bước ra khỏi cổng, chủ nhà đã nhắc nhở: “Hãy trả tiền thuê nhà đi, đã quá hạn mấy ngày rồi, cả khu chung cư này chỉ có mình bạn là chưa trả tiền thôi”.
Tôi cúi đầu lái xe đi, thầm tính rằng phải hơn một tuần nữa tôi mới nhận được lương mà trong túi chỉ còn lại một ít tiền lẻ. Chồng tôi bỏ về nhà mẹ đẻ cách đây vài ngày vì vợ chồng giận nhau.
Vợ chồng tôi cưới nhau được gần 2 năm và có một cô con gái 1 tuổi. Cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty may mặc với mức lương gần 10 triệu đồng một tháng. Sau đám cưới, tôi và chồng sống cùng mẹ chồng trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô. Bố chồng tôi mất khi anh mới được 6 tháng tuổi, để lại mẹ anh một mình nuôi hai đứa con.
![]() |
Mẹ chồng sống rất đạm bạc (ảnh minh họa) |
Căn nhà hiện tại của mẹ chồng cô được mua bằng số tiền bà dành dụm và vay mượn suốt mấy chục năm qua. Theo chồng tôi, để nuôi con và mua nhà, mẹ tôi phải sống đạm bạc và làm việc rất vất vả. Tôi hoàn toàn hiểu hoàn cảnh của chồng nhưng khi về chung sống, tôi không thể hòa hợp được với cô ấy.
Mẹ chồng tôi thương con nhưng sống vô cùng đạm bạc. Mẹ chỉ bật đèn khi trời đã tối hẳn và quạt cũng chỉ tắt đến nửa đêm dù trời rất nóng. Gia vị, bột giặt, kem đánh răng… Tôi phải sử dụng rất tiết kiệm.
Mỗi sáng, mẹ tôi dậy sớm nấu cơm ăn sáng và cho chồng tôi đưa đi làm để tiết kiệm tiền ăn ngoài. Mẹ cũng đề nghị nấu ăn cho tôi nhưng tôi từ chối. Vì tôi không quen ăn cơm sáng với những món khô như nước tương trộn với đậu phộng hay đồ ăn thừa của bữa tối.
Mỗi tháng vợ chồng tôi đều đưa cho mẹ tôi 5 triệu đồng tiền ăn uống. Cô chỉ mua những thực phẩm rẻ tiền như rau muống, đậu phụ, cá nục, tôm nhỏ, thịt rẻ tiền để nấu. Dù biết mẹ là người đạm bạc nhưng việc ăn uống kém khiến tôi thực sự mệt mỏi. Tôi phàn nàn với chồng nhưng anh ấy chỉ nói: “Từ nhỏ anh đã quen ăn như thế này rồi nên thấy ngon. Hơn nữa ăn cũng ngon, sao phải phàn nàn làm gì?”
Nhiều khi tôi chủ động mua thêm thịt gà, thịt bò, cá tươi, hải sản nhưng mẹ lại trách tôi lãng phí tiền bạc. Cô ấy nhắc tôi phải tiết kiệm quá nhiều khiến tôi cảm thấy tự ti. Tôi chỉ muốn luộc một con gà hoặc nấu cháo một lần cho tươi, nhưng mẹ lại chia làm 4 bữa om mặn để có thể ăn nhiều lần. Cứ như vậy, tôi luôn tìm cách tránh những bữa ăn ở nhà và đi ăn ngoài cho phù hợp với khẩu vị của mình.
Thấy vậy, mẹ gợi ý vợ chồng tôi có thể nấu ăn riêng để tôi tiết kiệm tiền ăn ngoài. Nhưng tôi không chỉ cảm thấy áp lực về việc ăn uống mà còn khó chịu trước những bất đồng trong cuộc sống, chăm sóc con cái do mẹ tính tiết kiệm nên xin ra ở riêng. Dù mẹ tôi rất buồn nhưng bà vẫn đồng ý. Chồng tôi lúc đầu giận dữ nhưng sau đó cũng đồng ý với yêu cầu của tôi.
Chúng tôi thuê một căn phòng gần công ty để thuận tiện, còn con gái thì đi học ở một nhóm trẻ tư thục. Trong tháng đầu tiên ở một mình, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái khi mua bất cứ thứ gì mình thích, ăn uống thoải mái mà không cần phải nhìn trước nhìn sau. Mỗi ngày mệt mỏi không muốn nấu ăn, cả nhà ra ngoài ăn, về đến nhà chỉ ngủ.
Đến đầu tháng sau, tôi cảm thấy bực bội khi phải trả hàng loạt hóa đơn từ tiền thuê nhà, điện, nước, internet, học phí cho các con… Số tiền lương tôi vừa nhận được tiêu hết rất nhanh. Trong khi đó, ở với mẹ chồng, tôi chỉ trả tiền ăn hàng tháng còn chồng tôi trả tiền nước. Cô ấy chăm sóc cháu nên không phải trả tiền học hoặc tiền thuê nhà.
![]() |
Chăm lo cho cuộc sống cá nhân của gia đình, tôi học được cách yêu mẹ chồng (minh họa) |
Khi tự mình tính toán chi phí sinh hoạt cho cả gia đình, tôi mới hiểu được sự tằn tiện của mẹ. Với số tiền vợ chồng tôi đưa ra mỗi tháng, nếu mẹ không tiết kiệm đủ tiền thì mẹ sẽ không đủ ăn. Trước khi dọn ra ở riêng, mỗi tháng tôi vẫn có thể tiết kiệm được một ít nhưng giờ thì mỗi tháng đều không còn nữa. Tháng trước, con gái tôi ốm đau nằm viện tốn rất nhiều tiền khiến hai vợ chồng cãi vã liên miên. Tôi phàn nàn thì anh trách tôi thiếu suy nghĩ và xin ra ngoài để anh phàn nàn.
Tôi nhớ khoảng thời gian thoải mái bên mẹ chồng, buổi sáng chỉ lo đi làm, buổi tối đã chuẩn bị sẵn bữa tối, các con được ăn uống đầy đủ, tắm rửa đầy đủ. Tôi cảm thấy xấu hổ khi mẹ tôi chi tiêu tằn tiện, và tôi cảm thấy khó chịu vì mẹ tằn tiện. Nếu tôi không sống như vậy thì mẹ làm sao nuôi được các chị em chồng mua nhà? Tôi cảm thấy mình thật non nớt và ngu ngốc, tôi chỉ muốn quay về sống với mẹ chồng như trước.
đồng cỏ
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ra-rieng-moi-biet-thuong-me-chong-a1503804.html” name=””]