Khi hai vợ chồng mất liên lạc, D. phải lòng anh trợ lý. Tôi không biết họ có đi quá xa hay không nhưng tôi không thể chấp nhận được.
Hình minh họa |
Một người bạn tốt đã gửi cho tôi một bức ảnh với lời nhắn: “Mr. Người yêu mới của D. nhìn ngon quá. Cao ráo, xinh đẹp, cá tính và đặc biệt là chưa chồng”, nhìn bức ảnh chồng cũ và người yêu mới cười rạng rỡ khi cùng tôi chinh phục đỉnh Fansipan mà chạnh lòng.
Ly hôn 3 năm nhưng nỗi đau trong tôi vẫn chưa lành. Còn chồng tôi, đã đến lúc công khai tình cảm. Nghe một số người bạn chung kể lại, họ quen và yêu nhau được 2 năm, hiện gia đình cô gái đang giục hai người công khai và tính chuyện cưới xin.
Cô gái đó xinh đẹp, kém tôi 5 tuổi, không phải người tỉnh lẻ như tôi mà là người thành phố. Cô ấy đã quá tuổi lỡ hẹn, gặp lại chồng cũ của tôi giống như một định mệnh của cuộc đời, bên nhau từ đó đến nay.
Mà cũng phải thôi, so với “xứ sở” đàn ông bây giờ, D. thuộc hàng khá. Anh có nhà riêng, có xe hơi, dù đã qua một người phụ nữ nhưng anh vẫn đẹp và khỏe mạnh. Công việc kinh doanh thuận lợi, anh ấy không phải lo lắng về con cái vì đã có tôi nuôi nấng. Tính tình anh cũng phóng khoáng, lãng mạn, thích những trò mạo hiểm và thích khám phá, rất thu hút phụ nữ.
Vì yêu nhau từ thời sinh viên nên chúng tôi là một tình yêu đẹp mà cả trường đại học ai cũng biết. Nhưng sau khi họ ra trường, cùng nhau mở công ty làm việc thì nảy sinh nhiều mâu thuẫn. Cái tôi của ai cũng cao. Công ty giải thể, mỗi người tự khởi nghiệp theo cách của mình.
Dù làm cùng ngành, là vợ chồng nhưng chúng tôi như hai đường thẳng song song. Khi hai vợ chồng mất liên lạc, D. phải lòng anh trợ lý. Tôi không biết họ có đi quá giới hạn hay không nhưng tôi không thể chấp nhận việc chồng mình có tình cảm với người khác. Đến giờ nghĩ lại những tin nhắn giữa hai người mà tôi vô tình phát hiện ra vẫn thấy đau lòng.
Tôi ngồi nói chuyện với D., anh ấy nói ở cạnh tôi, anh ấy không còn cảm giác nam nữ nữa. Anh ấy nói tôi quá hung dữ và mạnh mẽ, điều mà anh ấy nghĩ sẽ phù hợp hơn với tư cách là một người bạn. Tôi đau đớn quyết định ly hôn.
Chúng tôi chia tay trong hòa bình (ảnh minh họa) |
Bạn bè và gia đình, ai cũng tiếc cho chuyện tình của chúng tôi. Mọi thứ đều quá tốt để nghỉ ngơi. Bố tôi dù đã 3 năm nhưng thỉnh thoảng ở nhà có tiệc tùng, ông vẫn nói: “Sao con không gọi D. cùng tham gia?”.
Bố vẫn không thể chấp nhận mất đi người con rể hiền lành, chăm chỉ. D. cũng tốt, vẫn thường xuyên về thăm và vẫn đối xử với bố tôi như trước không có gì thay đổi.
Lúc đó tôi nghe nói trợ lý của D. cũng nghỉ việc và hai người đó chưa có gì sâu đậm với nhau. Tôi thầm háo hức, luôn mong ngóng mỗi lần D. đến thăm con gái hay sang nhà tôi chơi.
Giờ đây, tôi bất ngờ khi D. công bố chồng sắp cưới. Tôi nói chuyện với con gái tôi, đưa cho cháu một bức ảnh và hỏi cháu có biết bố mới của tôi không, cháu nói: “Con biết cô này mẹ ạ. Con có vài lần đến nhà bố ngủ qua đêm luôn . đã nhìn thấy cô ấy gọi video với anh ấy. Tôi vẫn hẹn bạn một ngày nào đó sẽ đi chơi với cô ấy.”
Đối với một đứa trẻ 7 tuổi, điều đó là đủ để trả lời. Tôi không muốn ảnh hưởng đến niềm vui và sự ngây thơ của anh ấy nên tôi đã không nói với anh ấy về nỗi buồn của tôi.
Tôi lục lọi Facebook của chồng và cô gái kia, càng xem càng đau. Tôi nằm khóc trong đêm. Tôi nhớ những kỷ niệm về một gia đình hạnh phúc. Tôi tiếc, ghen, buồn. Nhưng sau khi khóc, tôi thấy mình ngày càng tỉnh táo hơn. Anh ấy không yêu tôi, đó là lý do chúng tôi chọn ly hôn. Tại sao bây giờ tôi lại ghen tị với thứ không thuộc về mình, tôi thật ích kỷ và vô lý. Đêm khuya tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm con và chìm vào giấc ngủ. Hạnh phúc của tôi là đây, với đứa con ngọt ngào, xinh đẹp như thiên thần này.
linh nguyễn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-cu-co-nguoi-yeu-moi-a1493562.html” name=””]