Đi đâu anh cũng khoe rằng dù ly hôn, nhưng anh vẫn lo cho vợ con. Bằng chứng là anh ra đi với hai bàn tay trắng.
Ly hôn chồng cũ đã ba năm nay nhưng giờ tôi mới vượt qua được cú sốc bị phản bội, bị mất niềm tin vào người thân của mình. Người mà tôi từng nghĩ thế giới có thể quay lưng lại với tôi, nhưng người ấy sẽ mãi bên tôi và hai đứa con.
Chúng tôi là bạn học thời phổ thông, lại là bạn cùng xóm. Biết người, biết nhà nhau khá rõ nên sau khi tốt nghiệp đại học là chúng tôi kết thúc giai đoạn yêu nhau, bước sang một chương khác. Cả hai cùng đi làm công chức, đồng lương không bao nhiêu, nên sau khi đi làm về tôi phụ người thân làm bánh để bỏ mối kiếm thêm.
Đã mấy năm trôi qua, tôi vẫn chưa nguôi nỗi tổn thương khi bị anh coi thường, qua mặt (Ảnh minh họa) |
Được ba mẹ tôi thương, bán đất cho ít vốn, tôi hùn với chị gái bán vật liệu xây dựng, mở shop quần áo. Tôi tập trung lo phần kinh tế, chăm con, để chồng rảnh tay phát triển sự nghiệp. Cũng nhờ vậy mà anh được đi tu nghiệp ở nước ngoài và lên lương, thăng chức sau đó.
Dù vậy, anh chưa thấy thỏa lòng. Anh bảo rằng bạn bè giờ làm ông chủ nơi này, nơi kia, anh thấy xấu hổ vì “mấy đứa đó học dở hơn, võ vẽ có mấy chữ”. Anh muốn phát triển sự nghiệp riêng, cần làm thêm bên ngoài để sau này cho con cái mở mày mở mặt với người ta.
Tin vào khả năng của chồng, 6 năm trước, tôi gom góp 900 triệu đồng cho anh hùn vốn với bạn bè mở công ty thiết kế, xây dựng. Kế từ đó anh đi sớm, về muộn, cũng chẳng thấy có đồng lương nào đưa cho vợ.
Hỏi thì lúc anh nói do nhận nhiều công trình, chủ đầu tư chưa ứng tiền nên công ty kẹt chưa trả lương cho nhân viên, thiếu tiền mua vật liệu, phải ứng trước, rồi đi làm về còn phải gặp gỡ, ngoại giao cùng đối tác. Anh cũng muốn để dành tiền mua xe hơi để tiện cho việc làm ăn, giao tiếp.
Nghe chồng nói có lý nên tôi cũng không nghi ngờ. Thôi thì vì sự nghiệp của chồng, tôi sẽ ráng gồng gánh như lâu nay vẫn chu toàn trong ngoài, dù đôi lúc rất mệt mỏi.
Cách đây 5 năm, có người bạn của tôi kể là có thấy chồng tôi thường lui tới nhà của một cô nhân viên cùng cơ quan. Có người thì thấy anh vào khách sạn với một phụ nữ. Nghĩ bạn có thể nhìn lầm, vì chồng tôi không có dấu hiệu gì bất thường, anh đi làm về vẫn chơi với con, vẫn không thấy anh mặc đồ gì khác với quần áo tôi mua cho anh, nên tôi nghe rồi bỏ qua.
Rồi đến một ngày, một cô gái lạ nhắn tin cho tôi, nói cô ấy đã yêu anh nhiều năm, có với nhau nhiều thứ,, song điều cô ấy muốn nhất là một đứa con thì chưa thể, vì anh ấy bảo còn phải lo sự nghiệp. Mà tuổi xuân của một phụ nữ cùng ước mơ làm mẹ cô chỉ muốn dành cho chồng tôi…
Đọc những dòng tin nhắn, tôi nghẹn lời. Tôi chỉ muốn chạy ngay đến cào cấu, đánh cô ta một trận cho hả giận.
Tôi chưa kịp hỏi chồng thì đêm hôm đó chồng tôi về thông báo do công ty làm ăn thua lỗ nên đã phá sản, chiếc xe đã bán để trả nợ. Chuyện đã xảy ra mấy tháng, nhưng giờ anh ta mới nói ra vì sợ tôi buồn lo, sinh bệnh.
Khi tôi nói về chuyện bồ bịch bên ngoài, anh thừa nhận. Anh bảo anh có lỗi với mẹ con tôi, nên giải pháp ly hôn tốt cho đôi bên. Anh để lại ngôi nhà cho mẹ con tôi thay cho tiền cấp dưỡng nuôi con phải đưa hàng tháng.
Quyết định ly hôn, tôi học được một bài học về lòng người và niềm tin (Ảnh minh họa) |
Sau khi chúng tôi ra toà, người chồng “ra đi tay trắng” ấy đã xây ngôi nhà hai tầng, cưới vợ mới và dựng công ty lớn hơn công ty cũ. Người vợ anh lúc này hay tự hào khoe với bạn bè rằng anh đã chuẩn bị từ lâu để vun vén tương lai cho “tình yêu đích thực”, chứ bản thân cô và gia đình nghèo rớt, đồng lương viên chức không đủ mua quần áo, sắm son phấn…
Bây giờ, gia tài của tôi không phải là nhà cửa, tài sản, mà là hai đứa con. Tôi sẽ dạy con mình những bài học làm người để chúng sống tử tế, biết trân trọng tình cảm gia đình, không bạc bẽo, dối lừa…
Tâm Liên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-lay-co-pha-san-truoc-ly-hon-de-gom-tien-xay-nha-cho-vo-moi-a1471702.html” name=””]