Chị và anh quen biết nhau do bạn bè mai mối. Khi ấy chị đã quá lứa lỡ thì, anh thì đã qua một lần đò, đang sống cùng cô con gái 12 tuổi.
Anh có nhà riêng, có xưởng cơ khí với hơn chục công nhân. Chị từng thắc mắc, đàn ông có được cơ ngơi vậy chắc chắn là người giỏi giang, bản lĩnh, sao lại bị vợ bỏ? Anh kể với chị, vợ anh chê chồng chọn cái nghề kém sang, người lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ, rồi cô ấy bỏ anh theo người đàn ông khác.
Lòng chị đã xiêu xiêu, chỉ chờ gặp con anh, bé Bắp. Chị biết, mọi cuộc hôn nhân chấp nối đều phải qua ải “con riêng”. Ngồi trước mặt chị là một bé gái hiền khô, ánh mắt ít khi nhìn lên, nhất là khi ba nó cứ nhìn chằm chằm vào nó. Bắp lí nhí: “Dì về với con cho nhà vui, cho ba con vui”. Chị không biết câu đó Bắp tự nghĩ ra hay anh dạy, nhưng cách con bé nhỏ nhẹ và ánh mắt buồn buồn của nó đã thuyết phục chị. Hẳn mẹ Bắp ít ghé thăm, hẳn Bắp cần chị để lấp vào khoảng trống mẹ nó bỏ lại.
Quả nhiên khi về chung một nhà với anh, chị và bé Bắp rất hợp nhau. Chị dắt Bắp đi mua sắm, chọn cho con từ quần áo lót tới bàn chải đánh răng. Vào bếp, chị dạy con cách kho cá sao cho thấm mềm, luộc rau sao cho xanh mượt… Con bé “dạ dạ” rất ngoan. Đi học về, Bắp mang về cho chị khi thì ly trà sữa, khi thì bịch bánh tráng trộn. Bé Bắp khiến chị nhẹ lòng. Nỗi lo con riêng của anh sẽ khó chịu, sẽ bày mưu để mẹ ghẻ như chị sẽ ra rìa… đã tan đâu mất. Chồng chị hài lòng khi thấy hai mẹ con hòa thuận. Anh cưng chiều chị, như thể muốn bù đắp những thiệt thòi khi chị phải làm mẹ ngang hông.
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Bé Bắp khiến chị vui, nhưng cũng chính Bắp là nguồn cơn để chồng chị nổi cơn thịnh nộ, chị bị vạ lây như thể là kẻ đồng phạm. Bắp xin đi sinh nhật bạn. Chị hào hứng nói sẽ chở con đi chọn quà. Anh nghiêm khắc hỏi bạn trai hay gái, nhà xa hay gần, ba mẹ bạn làm nghề gì… Anh dặn chị: “Không phải con xin đi đâu em cũng gật bừa vô trách nhiệm như thế. Phải hỏi rõ ràng mới được”. Bị anh mắng trước mặt con, chị bẽ bàng.
Công ty chị có đoàn cấp trên về kiểm tra, công việc bù đầu. Tối muộn, chị mới về nhà. Đêm thứ hai, anh chờ chị ở cửa, giọng lạnh lùng: “Lương cô bao nhiêu mà phải bán thân bán mạng vậy? Viện cớ bận việc để tụ tập với nhau thôi”. Chị nghe mà tức run người.
Bắp ôm chị, thì thầm: “Ba sợ dì sẽ giống mẹ con, hồi mẹ có bồ cũng hay về trễ. Dì đừng về trễ nữa nha”. Chị chới với.
Phụ nữ đi bước nữa hay lo chồng mình còn thương vợ cũ. Còn anh vẫn oán giận vợ cũ, làm chị lo hơn. Sống với người đàn ông chưa hết nhức nhối nỗi đau bị cắm sừng, chị cảm thấy khó khăn. Sau những lời cay đắng, anh như tỉnh ra, lại hứa yêu thương, tin tưởng chị. Thương chồng, thương bé Bắp, chị muốn giúp anh thoát khỏi ám ảnh bị phản bội. Cũng có thể bắt đầu từ việc chị không về nhà quá muộn mà không nói rõ lý do với anh…
Đức Phương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/chong-mang-noi-dau-bi-cam-sung-a1470765.html” name=””]