Bạn tôi đang đi trên đường, nhìn thấy tấm ảnh cưới của ai đó vứt cạnh thùng rác, bạn thốt lên: “Có một chuyện tình vừa kết thúc ở bãi rác!”.
|
||
Bức ảnh cưới nằm trong bãi rác khiến người qua đường không khỏi xót xa |
Nhìn bức ảnh cưới của một cặp đôi đẹp trao nhau nụ hôn ngọt ngào khi nằm ôm nhau, tôi chợt cảm nhận được tình cảm của bạn mình. Dù không hiểu lý do dẫn đến cái kết này nhưng cảm giác bối rối và tiếc nuối bỗng bao trùm lấy tôi.
Không có gì mong manh và dễ vỡ như tình yêu. Được rồi lại mất. Họ đã chọn nhầm người hay do họ quá ngây thơ?
Tôi đoán người vứt ảnh chính là cô dâu trong ảnh. Lấy đi một kỷ vật đánh dấu ngày trọng đại của cuộc đời, chắc hẳn cô đã đau và tổn thương đến tận cùng…
Dù người ném là chồng hay vợ thì cũng đáng tiếc, bởi biết đâu 5, 10 năm sau nó nguôi ngoai, đã thấm đủ và mất đi, người trong cuộc sẽ ân hận vì đã hành động nông nổi.
Ảnh cưới không còn nhưng nghĩ lại nỗi đau vẫn còn đó. Vứt bỏ một bức ảnh không có nghĩa là vứt bỏ một tình yêu, một người mà bạn đã từng yêu tha thiết. Hiện tại và tương lai không thể trọn vẹn nếu không bước đi từ quá khứ, học hỏi từ quá khứ.
![]() |
Dù có quay lưng lại với nhau cũng không nên mang hận thù (ảnh minh họa) |
Tôi nhớ câu chuyện về một học sinh lớp 7 mà tôi dạy. Tôi chết vì uống hàng chục viên thuốc ngủ. Trước đó, tôi không học giỏi và không muốn chơi với ai.
Tôi bảo các học sinh khác nói chuyện, lôi kéo cô ấy vào các hoạt động nhóm, cùng làm việc, cùng học với cô ấy… Nhưng mọi nỗ lực đều thất bại vì cô ấy không hợp tác. Mẹ tôi hồn nhiên: “Dạo này bé hay ốm vặt, có sao đâu…”.
Lúc chuyển chị vào bệnh viện cấp cứu, chị nắm tay tôi cố mỉm cười: “Có chết chị cũng không lo nữa phải không?”. Trái tim tôi như bị xé nát. Tôi mới 14 tuổi, đau buồn có gì lớn lao!
Tôi đã được cứu, hầu như không hồi sinh. Mẹ cô xuất hiện với chiếc váy đẹp, gương mặt trang điểm nhưng không giấu được vẻ mệt mỏi của một người đã quá cố gắng. Nhìn con gái, bà quát: “Sao con dại thế? Anh vẫn chưa đủ đau khổ sao?”
Cô bé thề thốt: “Đừng nhắc đến bố, khi về nhà bà nội sẽ không khổ đâu”. Bà bàng hoàng nhìn con rồi bật khóc.
Cô ấy nói với tôi rằng bố và mẹ cô ấy đã ly hôn. Bố có gia đình mới. Mẹ không muốn tôi nhìn thấy bố, nhà ngoại vì “những người đó chỉ làm khổ mẹ và các con mẹ thôi”. Mẹ tôi bán hàng online. Mỗi khi công việc không suôn sẻ, mẹ lại chửi đời, chửi người, chửi bố…
Tất cả những kỷ vật, hình ảnh của bố và mẹ tôi đều bị vứt bỏ nhưng mẹ tôi vẫn hàng ngày nhắc đến bố tôi trong sự căm hận. Tôi sợ về nhà, sợ những lời cay độc của mẹ. Bị mắc kẹt giữa cha và mẹ, tôi cảm thấy có lỗi. Tôi nghĩ khi tôi “biến mất” có lẽ cuộc đời mẹ tôi sẽ nhẹ nhàng hơn…
Tôi đã bị sốc khi nghe kinh nghiệm của cô ấy. Tại sao đôi vai nhỏ bé và non nớt ấy lại phải gánh quá nhiều gánh nặng như vậy? Mẹ cô chìm trong thù hận mà quên đi tình cảm của đứa con đang ở độ tuổi tâm lý bất ổn.
Người ta thường nói khi đã yêu thì không nên dâng hiến, đem hết vốn liếng đặt cược vào một người. Hãy để dành một phần để yêu thương bản thân, cha mẹ, con cái… Khi người ta ra đi, bạn vẫn còn sức để đứng trên đôi chân của mình, không để bạn mất tất cả. Khi rời bỏ một mối quan hệ, hãy học cách tha thứ cho đối phương, tha thứ cho chính mình. Tương lai phía trước đang chờ em thêu hoa gấm, sao lại mang hận thù làm nặng thêm chặng đường.
Trở lại với bức ảnh cưới nằm ngoài bãi rác của ai đó, mong người trong ảnh sớm lành bệnh, dũng cảm đối mặt với cuộc sống mới trong tâm thanh thản và độ lượng. Nếu không còn là vợ chồng thì hãy làm bạn, để con cái còn tình thương của cha mẹ. Mọi hành vi của cha mẹ – con cái luôn soi xét.
Thủy Gương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-mot-chuyen-tinh-vua-ket-thuc-ngoai-bai-rac-a1497719.html” name=” “]