Ngoài 30 tuổi, tôi mới kết hôn với người được mai mối cẩn thận. Cứ tưởng chọn lựa kỹ đủ đường là sẽ có hạnh phúc, thế nhưng tôi đã sai.
Có một công việc tốt, ngoại hình khá, gia đình khá cơ bản, thế nên tôi luôn mong muốn lấy chồng “môn đăng hộ đối”. Từ lúc còn là sinh viên, tôi đã không đồng ý nhận yêu những anh chàng có vẻ bình thường, học không giỏi, cảm giác không có tương lai.
Tôi đầu tư cho ngoại hình, cố gắng xin vào một công ty lớn, làm việc chăm chỉ. Sau vài năm ra trường, tôi bắt đầu lo lắng chuyện hôn nhân. Nhìn quanh mình, tôi sợ sau này sống trong cảnh nghèo khó, sinh con cho một người ham chơi, lười biếng, nhậu nhẹt.
Cứ thế, tôi nửa muốn trải nghiệm tình yêu ít phải đắn đo suy tính như bạn bè cùng trang lứa, lại vừa muốn thật nghiêm túc, tính toán cả với tình cảm của mình.
Tôi suy tính rất kỹ, kén chọn để mong một cuộc hôn nhân tốt đẹp (ảnh minh họa) |
Thời điểm này, tôi gặp một người theo đuổi mình chân thành. Anh là bạn cùng chỗ học năng khiếu với tôi, điển trai, có nhiều tài lẻ, hài hước. Anh có công việc ổn định, nhưng ngặt nỗi nặng gánh gia đình.
Tôi thừa nhận lòng đã rung động với anh, muốn tìm hiểu xa hơn. Có lần tôi nghe anh phải rời Sài Gòn mấy ngày về chăm mẹ bệnh, hàng tháng anh vẫn gửi tiền về cho các em. Lương anh tuy cao nhưng lo lắng cho gia đình hết cả, đi làm dù lâu mà anh chẳng có dư, không tích góp mua nhà.
Quan điểm chúng tôi càng khác nhau rõ nét khi anh nói ở nhà thuê cũng được, không nhất thiết phải bỏ cục tiền lớn mua nhà. Trong khi quan điểm tôi là có an cư mới lạc nghiệp. Tôi sợ cảnh mỗi tháng phải trả tiền nhà, sợ đến hộp sữa cho con cũng phải cân nhắc. Vì thế tôi lạnh lùng từ chối tình cảm của anh, bất kể anh níu kéo, hứa cố gắng cho tôi một tương lai tươi đẹp.
Cuối cùng, biết người chồng hiện tại thông qua người chị họ Anh là du học sinh, nhà cửa ở thành phố ổn định. Bố mẹ anh cũng chỉ có mình anh là con một, tài sản họ để lại cũng đủ để anh không phải lo lắng quá nhiều về kinh tế. Chưa kể, anh còn nói muốn ở riêng để sau này hai vợ chồng thoải mái, vì anh có quan điểm sống phương Tây.
Vì anh muốn cưới sớm, ổn định, nên tôi nhanh chóng đồng ý để tránh mất “mối ngon”. Tôi suy nghĩ đơn giản, phần tình yêu thì hai vợ chồng về vun đắp sau, miễn có cảm tình với nhau bước đầu là tạm ổn. Ba mẹ anh đều đã lớn tuổi, họ chỉ mong ngóng có dâu và có cháu.
Bạn tôi đùa rằng tôi đã vớ được “canh ngọt, cá to”. Tôi cũng ngỡ như thế ở vài tháng đầu chung sống. Nhưng sự thực không như mơ, chồng tôi nhanh chóng lộ ra là một người ăn chơi, suốt ngày bia bọt, anh có thể đi quẩy sáng đêm với bạn bè.
Về công việc, tuy góp tiền làm chủ với người ta, nhưng vì chẳng quan tâm đầu tư nên kinh doanh nhà hàng mà rất ế ẩm, cuối cùng cũng phải đóng cửa. Anh tiếp tục chán chường, càng đi chơi bạo. Tôi mang bầu anh cũng mặc. Vì ở riêng nên chúng tôi tự trách móc lẫn nhau chứ chưa bao giờ ông bà can thiệp.
Càng sống chung, tôi càng phải chịu đựng anh vô vàn thứ (ảnh minh họa) |
Càng sống chung, tôi càng phải chịu đựng anh từ nếp sống sinh hoạt, tư duy, tới cách anh đối xử với gia đình và cả sự thiếu trách nhiệm. Tôi không trách người chị họ, bởi thời điểm chị giới thiệu anh cho tôi, chính tôi cũng thấy anh quá hoàn hảo, vừa lịch thiệp vừa thoải mái, giàu có. Nhưng hôn nhân không chỉ như thế, điều mà sau này tôi mới ngộ ra rằng mình cần tình yêu và trách nhiệm hơn cả tiền.
Tôi không dám mạnh mẽ ly hôn. Vì trong mắt người thân, bạn bè, tôi là tấm gương của việc biết chọn chồng tốt và giàu. Tôi càng không dám ly hôn khi con đang thành hình trong bụng. Nhưng sống với anh, tôi thấy mệt mỏi, cô đơn, nản lòng.
Những người từng tán tỉnh tôi đang sống rất hạnh phúc. Hôm nay tôi lại thấy vợ của người cũ khoe anh mới mua nhà, nhỏ thôi nhưng là nơi an trú ấm áp cho mẹ con họ. Cứ vài ngày, tôi lại thấy họ hạnh phúc cùng đi ăn, đi chơi, cùng sắm đồ mới cho em bé sắp ra đời.
Tôi hối hận và tủi thân, rõ ràng trong cuộc hôn nhân này, tôi đã lựa người kỹ, đã nâng lên đặt xuống… vậy mà rồi cũng thất bại.
H.Như
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-the-chon-chong-duoc-khong-a1484366.html” name=””]