Thương nhiều thành yêu. Yêu sâu sắc thì cưới. Rồi thành chồng thành vợ, cùng xây dựng tổ ấm…
Khi còn là cô gái Tây Nguyên đen nhẻm, chiều đầu tiên đạp xe một mình từ Trường đại học Sư phạm đường An Dương Vương về nhà trọ ở Tô Hiến Thành, tôi nhầm đường đến 2 lần.
Chiều muộn ấy, có người đứng ở ban công dãy trọ chờ tôi. Thấy tôi lủi thủi về, người ấy hỏi, đi lạc hả. Tôi gật nhẹ rồi lặng lẽ về phòng. Hình như phía sau, đang dõi theo tôi là khuôn mặt vừa giãn ra sau lo lắng và ánh mắt nhìn tha thiết. Sau này tôi biết, khoảnh khắc đó là nốt lặng của chữ thương chưa nói thành lời.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Khi tôi thiếu tiền đóng trọ, người ấy kẹp đúng số tiền ấy trong cuốn sổ chép nhạc, đưa tôi, kèm mẩu giấy nhỏ: “D. lấy đóng tiền nhà đi, hồi nào có gửi lại”. Tôi nhận lớp dạy kèm tại nhà 1 học trò lớp Ba, trung tâm gia sư đưa cái địa chỉ nhà gần nửa chục xuyệt ở quận 4. Người ấy cũng dắt xe đạp lẽo đẽo theo, nói đường lớn còn lạc, huống chi đường hẻm 8 xuyệt như vầy.
Sau này, những lần đi tìm việc, tìm địa chỉ dạy thêm, rồi bao lần qua cung đường quen đó, lần nào hình ảnh 2 chiếc xe đạp cọc cạch buổi chiều ấy cũng hiện lên: đẹp mà buồn, mệt nhọc mà dễ thương. Chữ thương ấy gói trong ý nghĩ và hành động người nghĩ cho mình, lo cho mình, đi cùng vì mình.
Những tháng đầu trọ học xa nhà, đứa con gái ủy mị nhớ nhà, nhớ quê, nhớ cha mẹ và các em, rồi buồn và không ít lần tối ngủ ôm gối khóc. Thấy mắt tôi sưng húp vào sáng hôm sau, lúc cùng xuống lấy xe đi học, người ấy nói, khóc nữa à, từ từ rồi quen, cười nhiều đi, đẹp hơn, khóc mặt xịu nhìn xấu hoắc. Kệ, ai biểu nhìn, ai bắt quan tâm. Ừ, ai biểu đâu, mà rồi những quan tâm ấy làm dịu đi nỗi nhớ nhà, làm những ý nghĩ về cha mẹ, em út của tôi dần chuyển sang người ấy. Thương, đó là để ý lúc tôi buồn, tìm cách sẻ chia. Chẳng cần làm gì lớn lao, cứ nhỏ từng giọt, từng giọt thương mà thấm đậm đến bây giờ.
Phần tôi, thấy người ta thương, nghĩ cho mình hoài, thành ra thương lại. Rồi khi người ấy gặp chuyện không hay, chuyện buồn mình cũng cùng lo. Những đoạn vui thì bao la hạnh phúc, cùng rạng rỡ cười. Cứ vậy mà tiến tới, cứ vậy mà xích lại gần nhau.
Ảnh mang tính minh họa – Jcomp |
Từ cái thương ban đầu ấy mà lưu luyến không rời, mà gắn bó đậm sâu. Rồi vắng nhau là nhen lên nỗi nhớ. Vài ngày mà không được nhìn thấy bóng dáng, không nghe tiếng hỏi han thì nhớ quắt quay. Là biểu hiện của cảm xúc yêu rồi chứ gì. Tình yêu lớn lên từ xao xuyến, thương mến có đẹp hơn cảm xúc nảy lửa của tình yêu sét đánh không thì chưa chắc, nhưng độ bền vững thường chiếm phần hơn.
Thương nhiều thành yêu. Yêu sâu sắc thì cưới. Rồi thành chồng thành vợ, cùng xây dựng tổ ấm riêng mình, cùng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Bình thường, giản đơn, chẳng có gì đặc biệt mà qua một chặng dài thật dài, nhớ lại vẫn quá đỗi thân thương.
Cái ngày nghe tiếng phập phồng nhịp đập tim yêu, nghe tiếng khóc òa của đứa trẻ, trái ngọt thương yêu, là ngày hạnh phúc tràn ra cả dáng đi, tiếng nói, điệu cười của người được làm cha. Trong phút vui khôn tả, người ấy ngồi xuống bên người vợ đang nhợt nhạt xanh xao vừa được đưa ra từ phòng hồi sức. Người chồng cầm tay, nhìn vợ thật lâu, nói: “Anh thật cảm ơn em. Anh quyết định rồi, mình chỉ sinh 1 đứa thôi, anh không muốn nhìn thấy em phải đau đớn thế này thêm lần nào nữa”. Nước mắt người vợ trẻ lúc ấy chảy vòng quanh, nhưng miệng mỉm cười, lòng cũng cười.
Giờ, sau mười mấy năm, khi viết những dòng này, cảm xúc ấy trong tôi vẫn rưng rưng nóng hổi. Chỉ có yêu thương thẳm sâu mới cảm thông sâu sắc, mới làm nên những phút giây miên viễn trong nhau.
Ảnh mang tính minh họa – Jcomp |
Và có thương tình mới bền lâu. Càng thương sâu, càng dìu nhau qua được những đoạn đường gian khó. Cùng dưới một mái nhà cả triệu ngày, vạn tháng, va đập trăm lần trách nhiệm, lo toan, tổ ấm nào chẳng có lúc ngột ngạt, lạnh tanh. Khi ấy, cảm xúc yêu dễ gì còn đủ mà thắp lửa. Thì còn thương, còn ơn nhau, là còn nhìn lại, cùng cứu rỗi. Còn thương thì những sứt mẻ bởi tháng năm dẫu có ra sao cũng chấp nhận được thôi, chẳng ai muốn phải xa rời.
Nhưng cuộc đời, ai rồi chẳng phải lìa nhau, chỉ là sớm hay muộn. Mà thời gian cho người có dài mấy đâu. Nên, ai còn thương được, cứ thương. Thương thật thương, để chẳng may nếu phải rời nhau, lòng vẫn thương mà không nhiều hối tiếc.
Bởi chữ thương đẹp nhất trên đời.
Diễm Trần
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/co-thuong-tinh-moi-ben-lau-a1485650.html” name=””]