Tôi nhập viện, chồng không có nhà, mọi thứ rối tung lên nếu không có 2 mẹ con từ quê bắt xe lên thành phố.
Tôi nhập viện đúng vào những ngày chồng đi công tác xa. Mẹ ruột tôi vội thu xếp công việc để vào bệnh viện chăm sóc tôi. Mẹ chồng tôi chưa kịp nói thì bà đã lên thành phố chăm sóc hai con nhỏ của tôi.
Nói thật, tôi cũng không yên tâm lắm vì hai con nhỏ nghịch ngợm, mẹ chồng không rành chuyện đi lại, mua sắm… Nhưng tôi vừa gọi điện than phiền thì bà hàng xóm đã quát: “Lo đi mà chữa. Cô ấy sinh ra chồng cô, cô không thể chăm sóc hai đứa con sao? Nói chuyện chợ búa, cơm nước ở nhà tôi, tôi sẽ đến nuôi cháu”.
Mẹ ruột của tôi cũng nói rằng tôi lo lắng quá nhiều. “Công việc quá tỉ mỉ, gò bó và ôm đồm. Hơn nữa, nếu bà của những đứa trẻ nghe thấy cô ấy, cô ấy sẽ tự hào. Hoàn cảnh này có bà ngoại chăm sóc các cháu, con có nên biết ơn không?”, mẹ tôi nhắc nhở.
Tôi thừa nhận những gì cô ấy nói là đúng. Nhưng vốn dĩ tôi và mẹ chồng không thống nhất với nhau trong việc chăm con. Tôi cẩn thận, và mẹ tôi lỏng lẻo; Tôi nuôi con theo khoa học, mẹ chăm con theo kinh nghiệm… Mẹ chồng thẳng tính nên nói gì bà cũng không vừa ý. Có những lúc tôi im lặng nhưng cũng có lúc tôi lên tiếng bảo vệ quan điểm của mình khiến mẹ chồng nàng dâu căng thẳng.
Tôi và mẹ chồng không thống nhất được việc chăm con… (Ảnh minh họa) |
Ngày đầu tiên của mùa hè, tôi gửi hai đứa con về nhà ông bà ngoại chơi một tuần. Đến đón con về, nghe con hào hứng kể đủ thứ chuyện, kể chuyện đi bơi dưới ao với lũ trẻ hàng xóm, tôi phát hoảng. Tôi liền nói với mẹ là các cháu không biết bơi, hay bị mẩn ngứa, xuống ao bơi không an toàn, lỡ có chuyện gì thì…
Mẹ chồng không để tôi nói hết, bà gắt ngay: “Nó lội vào, mẹ đứng gác. Như tôi, bọn trẻ ở quê nó có sao đâu?”. Vừa rồi, mẹ chồng tôi nói thêm về bản tính bảo bọc của tôi: “Bố mẹ xót con thì ông bà cũng xót. Con không có . bất kỳ ác ý nào đối với tôi!”…
Tôi giận, mẹ cũng giận nên từ hôm đó tôi không gọi về, mẹ cũng không gọi cho tôi. Gần một tháng trời, hai mẹ con im lặng cho đến khi tôi nhập viện, chồng tôi gọi điện rủ mẹ lên thành phố, mẹ tức tốc bắt xe đi.
Tôi đang ở bệnh viện, mẹ gọi cho tôi, hỏi mẹ nấu gì cho ăn. Nhưng tôi nói: “Mẹ chăm sóc hai em giúp con, con yên tâm lắm. Con và bà ăn ở căng tin là được rồi”. Giọng mẹ nhẹ nhàng, tôi lựa lời cẩn thận nhưng vẫn sợ mẹ giận bắt bẻ.
Ngày tôi khỏe và xuất viện cũng là ngày chồng tôi đi công tác trở về. Anh đón tôi và hồ hởi khoe ở nhà mẹ tôi đã chuẩn bị nhiều thứ để đón con dâu…
Vừa mở cửa đã thấy trong không gian thoang thoảng mùi hương dễ chịu. Tôi đứng giữa cửa hít hà mùi bồ kết, mùi vỏ bưởi, mùi chanh, mùi gừng, mùi sả… mà lâu lắm rồi tôi không được thấy.
|
|
Mẹ chồng thấy tôi về, vội chạy lại đỡ con dâu… (Ảnh minh họa) |
Mẹ chồng nhìn thấy tôi, vội chạy đến đỡ tay con dâu, bà thều thào: “Đau quá, mẹ xin lỗi!”. Tôi vừa xúc động vừa xấu hổ.
“Mẹ em nấu một nồi nước để xông nhà, để em gội đầu nếu muốn. Hôm nay bố gửi ít đồ về quê. Người yếu thế này mua đồ ăn ngoài chưa chắc đâu…”. Tôi dừng lại vì xúc động, chồng nháy mắt: “Con dâu cả đấy!”.
Trong bữa cơm hôm ấy, tôi ghé vào tai mẹ: “Mẹ không giận mẹ chuyện các con tắm ao à?”. Mẹ cười: “Mẹ không phải là đứa trẻ để tức giận. Mẹ già rồi, sức đâu mà giận dỗi…”. Mẹ cười, con cười. Tôi nói nhỏ: “Em tiếc ngày ở quê”.
Thế là mẹ chồng tôi giải quyết câu chuyện một cách nhẹ nhàng. Tưởng người cũ nghĩ, nhưng hóa ra em mới là người khó tính, không chịu mở lòng.
Đinh hương
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-dau-khong-yen-tam-Giao-nha-cho-me-chong-a1494440.html” name=” “]