Không chỉ phải đối diện với vấn đề tài chính trước khi ra ở riêng, vợ chồng trẻ còn cần thật khéo léo để ra đi trong “hòa bình”.
Gần 8 năm sống chung với ba mẹ và bà nội ở ngoại thành, chúng tôi quyết định dọn ra ở riêng tại một căn chung cư trong thành phố. Trước khi thông báo với cả nhà, tôi dự đoán nội sẽ là người phản đối kịch liệt nhất. Ông nội tôi mất sớm, nên bà nội dành gần hết cuộc đời để nuôi dạy ba tôi và chăm sóc cho chúng tôi. Vì thế mà sau hơn 10 năm ở nước ngoài, ba tôi vẫn chọn quay trở về, lấy vợ sinh con và lập nghiệp tại quê hương. Trong trí nhớ của tôi, không ít lần nội tỏ ra không bằng lòng, thậm chí là chỉ trích khi thấy nhà người khác có con trai duy nhất dọn ra ở riêng.
Ấy vậy mà thật không ngờ, nội vui vẻ ủng hộ vợ chồng tôi ra ở riêng với một điều kiện duy nhất là “cuối tuần phải đưa tụi nhỏ về cho nội đỡ nhớ”. Chắc hẳn trước đó, nội tôi cũng đã thấm thía những bất tiện trong một gia đình có nhiều thế hệ.
Người tiếp theo cần thuyết phục cho được là mẹ tôi. Chúng tôi cần làm cho mẹ thấy rõ việc chúng tôi ra ở riêng không phải đến từ những mâu thuẫn nho nhỏ giữa mẹ chồng nàng dâu, càng không phải do chúng tôi chối từ nghĩa vụ của những đứa con.
Mọi người trong gia đình có thể phản ứng rất khác nhau trước quyết định ra ở riêng (Ảnh minh họa) |
Quả thật ngay khi vợ chồng tôi nói ra ý định, câu đầu tiên mà mẹ thốt ra là “Không. Nhà cửa rộng rãi, đàng hoàng tại sao lại phải ra ở riêng?”. Hẳn mẹ tôi lúc ấy một phần lo ngại điều tiếng là vì bà khiến chúng tôi phải ra ở riêng, phần nữa vì không muốn xa các con. Do đã xác định tâm lý từ trước nên chúng tôi không vội vàng phản ứng hay ngoan cố thuyết phục mẹ.
Cũng may mà chúng tôi có ba làm “trợ thủ đắc lực” trong việc thuyết phục mẹ. Không biết ba thủ thỉ thế nào mà chỉ mấy hôm sau, mẹ tôi dù không nói ra nhưng có vẻ không còn phản ứng tiêu cực với ý định của chúng tôi nữa. Có lẽ ba đã nhắc mẹ nhớ về những ngày chính hai người còn trẻ với hoàn cảnh tương tự. Từ phản đối, mẹ tôi bắt đầu có cái nhìn đồng cảm với vợ chồng tôi hơn.
Sự ảnh hưởng tiếp theo đến từ hai đứa nhỏ. Quả thật việc hằng ngày di chuyển quãng đường đến ba mươi cây số vào trung tâm đi học rồi về cùng ba mẹ khiến chúng vội vã khi thức dậy và uể oải khi trở về. Ở cùng nhà nhưng một ngày chỉ kịp gần gũi ông bà ít phút vào buổi tối rồi lại nhanh chóng ngủ sớm cho kịp giờ sáng hôm sau. Chưa kể, mẹ tôi cũng thấy các cháu thiệt thòi vì gần nhà không có chỗ để học tiếng Anh, không có bể bơi, cũng không có lớp dạy võ.
Sự việc cuối cùng khiến mẹ tôi hoàn toàn thay đổi ý kiến là khi ngoại tôi đột ngột đổ bệnh, phải điều trị trong dài ngày ở bệnh viện trung tâm. Khoảng thời gian đó, sáng sớm mẹ theo xe cùng vợ chồng tôi vào viện chăm ngoại rồi lại chờ tôi quay về đón lúc tối muộn. Chính mẹ tôi trên đường về cũng phải thốt lên rằng “giá mà có cái nhà ở trong thành phố những lúc như thế này thì tốt biết mấy”. Ngay lúc ấy, vợ chồng tôi quay sang nhìn nhau mà mở cờ trong bụng.
Cần khéo léo giải quyết những vướng mắc trong gia đình trước khi tách ra ở riêng (Ảnh minh họa) |
Ít ngày sau khi ngoại ra viện, mẹ gọi vợ chồng tôi lại nói chuyện. Bà không những đồng ý với quyết định của chúng tôi mà còn hăng hái chỉ bảo vợ chồng tôi nên ở chỗ nào vừa thuận tiện cho việc đi học đi làm. Mẹ còn nhắc rằng bất cứ khi nào các cháu ốm hoặc vợ chồng tôi đi công tác mấy ngày thì phải gọi về báo tin để bà thu xếp vào chăm sóc nhà cửa. Chẳng ai nói với ai câu nào, nhưng vợ chồng tôi đều vui mừng phấn khởi.
C.A
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/con-trai-ra-o-rieng-nha-moi-nguoi-mot-thai-do-a1476112.html” name=””]