4 năm chạy chữa vô sinh, vợ chồng tôi mới có tin vui. Chồng tôi mừng ra mặt nhưng mẹ chồng tôi lại nói một câu khiến vợ chồng tôi lao đao.
Vợ chồng tôi cưới nhau đến nay là 4 năm. Ngay sau ngày cưới, chúng tôi ra trọ ở bên ngoài phần vì tôi muốn ở riêng và phần tiện cho việc đi làm. Hơn một năm nay, mẹ chồng tôi bắt hai vợ chồng về nhà ở cùng. Từ ngày về sống chung, mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của tôi ngày một tồi tệ.
Từ ngày cưới, vợ chồng tôi chưa có tin vui. Vì chuyện chậm con này mà mẹ chồng tôi vẫn thường cạnh khóe. Bà gọi tôi với những từ cay độc vì cho rằng chính tôi mà gia đình tuyệt tự tuyệt tôn. Chồng tôi thương tôi, thế nhưng trước tính cách của mẹ chồng cũng chẳng thể làm được gì.
Anh an ủi rồi cùng tôi dắt nhau đi khắp mọi nơi để “kiếm mụn con” nhưng mãi chả có bầu. Thái độ của mẹ chồng tôi càng ngày càng quá quắt. Vì chồng tôi vẫn cố nhịn mẹ chồng cho tới khi bà xúc phạm đến bố mẹ tôi thì tôi không chịu đựng được nữa. Tôi quyết định ra khỏi nhà. Về nhà đẻ được một tuần, trong lúc tôi đang chuẩn bị mọi thủ tục để vợ chồng li hôn thì lại phát hiện có thai.
Kết quả trên que thử cầm trên tay mà tôi vừa mừng vừa sợ. Mừng bởi cuối cùng sau 4 năm cưới chồng, tôi cũng đã có thai. Nhưng lại sợ cái thai đến thời điểm này không đúng lúc khi tôi đã về nhà đẻ ở. Không muốn giấu, tôi đã nói chuyện với chồng. Để chắc chắn hơn, tôi còn thử đến 2 – 3 lần, kết quả đều lên 2 vạch. Đưa que thử cho chồng, anh ôm chầm lấy tôi. Ngay hôm đó, anh nhất quyết đòi đón tôi về nhà.
Anh chăm sóc tôi rất chu đáo còn mẹ chồng thì vẫn cứ lạnh nhạt dù biết tôi đã mang thai. Thậm chí, bà còn nói gần nói xa nghi ngờ tôi. Bà vẫn vu vơ nói rằng: “Ở nhà chồng 4 năm trời mà không có thai, vừa về nhà đẻ thời gian đã có tin. Lạ thật!”. Tôi biết, bà nghi ngờ tôi. Tôi vẫn cố nín nhịn vì với tôi lúc này có được người chồng hiểu và quan tâm, yêu thương quan trọng hơn nhiều.
Ảnh minh họa
Suốt quá trình thai kỳ cực khổ cuối cùng tôi đã được ôm con trai vào lòng. Tôi về nhà ngoại ở cữ. Chồng tôi cứ xuýt xoa, ôm hôn con suốt ngày. Đi làm thì thôi, tan làm là anh sang nhà rồi quẩn quanh bên con. Nhìn chồng vậy, dù vẫn còn đau sau mổ nhưng tôi vui lắm.
Tôi cứ nghĩ là mẹ chồng tôi có được cháu thì sẽ thay đổi thái độ với tôi. Vậy mà bà chẳng thay đổi. Thậm chí, bà chẳng buồn ôm cháu. Mẹ chồng tôi móc mỉa dù tôi chăm con nhỏ ngày đêm đã mệt. Không bế giúp tôi thì thôi bà còn nặng nhẹ trách móc rằng tôi không biết trông con để con quấy khóc chẳng để ai ngủ. Đau đớn nhất chính là câu nói của mẹ chồng với mọi người là đứa bé không phải cháu bà.
Biết được điều này, tôi đã vô cùng tức giận và nổi cáu với mẹ chồng. Vợ chồng tôi vì vậy cũng cãi nhau. Trong lúc giận, chồng tôi lớn tiếng nói một câu khiến tôi đau điếng: “Cứ đem thằng bé đi xét nghiệm ADN, biết đâu không phải con tôi như mẹ nói”. Tôi biết là thời gian tôi ở cữ bên nhà ngoại, mẹ chồng tôi đã tiêm nhiễm vào đầu chồng tôi đủ thứ để anh nghi ngờ tôi. Tôi đã rất thất vọng vì mẹ chồng có cay nghiệt thế nào thì dẫu sao cũng có chồng bên cạnh để an ủi. Vậy mà giờ chính anh lại đang nghi ngờ tôi.
Tôi giận dữ đáp trả anh: “Nếu như kết quả đúng là con anh thì anh tính thế nào. Tôi sẽ không để anh nhận con nữa và cũng không cho thằng bé phải mang họ của anh. Anh đồng ý không?. Nói rồi tôi dọn đồ đi, chồng tôi tái mặt ngăn lại. Tôi muốn vợ chồng có thêm thời gian suy nghĩ nên quyết ra đi. Mẹ chồng tôi thấy vậy vẫn bình thản, mặc kệ vợ chồng tôi.
Tôi đã rất đau lòng khi chồng, mẹ chồng nghi ngờ đứa trẻ này. Tôi không muốn con sống không có bố nhưng việc mẹ chồng, chồng xúc phạm vậy thì không thể quên được. Liệu tôi có nên xét nghiệm rồi dứt khoát với nhà chồng không?.
[yeni-source src=”http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/sau-4-nam-cuoi-moi-co-thai-me-chong-lai-noi-mot-cau-khien-vo-chong-toi-lao-dao-d296765.html” alt_src=”” name=””]