Có thứ ánh sáng luôn làm tôi trằn trọc, mất ngủ. Thứ ánh sáng mong manh, leo lét nhưng bền bỉ ấy là thứ ánh sáng đồng quê.
Tôi yêu căn bếp nhỏ của mình. Chú mèo mướp ở lại bên giàn tro ấm áp. Đôi khi râu ria xồm xoàm, đôi khi một sợi lông trên người cạo gần hết mà vẫn gà gật suốt ngày. Bếp lửa vẫn bập bùng, bữa cơm chiều cuối bếp không bao giờ nguội. Đôi ba món bày trong mâm nhỏ gọn. Vẫn còn nhiều chỗ để đặt đèn dầu vào.
Hình ảnh minh họa – Internet |
Mẹ tôi xúc cơm cho anh em tôi, âu yếm: “Các con ăn đi, ăn nhiều vào”. Tiếng xì xụp của cơm, canh rau, tiếng lạo xạo của cà tím không ngớt. Ngay cả chén muối đậu phộng cũng giòn vì những hạt to đã được tuyển chọn. Bố mẹ tôi vừa ăn vừa chậm rãi nhìn chúng tôi bàn tính chuyện ngày mai làm ruộng để có đủ nước cấy, còn tôi và anh tôi mải thi xem ai thắng trận vào buổi chiều.
Chúng tôi đã ăn toàn bộ. Các ve áo được thắt chặt, chơi trò chơi ai lớn hơn. Ngoài vườn, gió nổi lên, lá chuối cọ vào nhau. Đèn vẫn cháy, có lúc còn vút lên như vừa múa vừa cười. 2 bóng trẻ em co ro trên tường. 2 cái bóng nữa, cao và đậm hơn, dung dị và gần nhau. Một ánh sáng đơn giản của niềm vui.
Có lẽ ánh sáng nên được chạm vào và đốt cháy. Biết bao lần hết dầu, ngọn đèn trơ ngọn bấc. Mẹ lấy lọ dầu châm thêm vào ngọn đèn, rồi gói lá chuối khô cẩn thận rồi cất đi. Mẹ quẹt diêm, ngọn đèn cháy như mắt trẻ thơ. Mặc kệ bạn làm toán, em ngồi cùng bàn tập đọc tập viết, nhảy cẫng lên sờ đèn. Ngọn đèn đốt cháy tóc mái của tôi. Nó thấy vậy cười phá lên. Tôi ngượng ngùng chạy vào lòng bố và nhõng nhẽo.
Mẹ giăng mùng đi ngủ. Chúng tôi nhanh chóng leo lên giường sau một ngày dài mệt mỏi và ngáp dài. Mẹ cầm đèn bắt từng con muỗi. Một hôm xác muỗi chất đống trên miệng đèn. Con thạch sùng kiễng chân, mắt tròn xoe nhìn tiếc nuối.
Bố để chiếc radio chạy bằng pin cạnh tủ đầu giường, vặn nhỏ lại. Những điệu múa chèo nhịp nhàng. Những câu chuyện cảnh báo. Thỉnh thoảng, âm thanh bị bóp nghẹt, cha tôi gõ nhẹ vào đài. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi cô tỉnh dậy, cô sẽ xoa lưng và quạt nhẹ.
Hình ảnh minh họa – Internet |
Sương đêm sà xuống, chải chuốt, tắm mát cho lá cây ngoài vườn. Ngôi nhà đã chìm vào giấc ngủ. Trên bàn, ngọn đèn dầu vẫn chập chờn, nhè nhẹ.
Tôi lớn rồi, điện cũng về làng. Ngày xưa chỉ đủ cho em nhớ ngọn đèn dầu. Ngày nay, trong nhà tôi, ngọn đèn vẫn còn trên bàn thờ tổ tiên. Một vầng hào quang thiêng liêng ấm áp. Ánh sáng của niềm vui, của tình bạn, của sự quây quần bên nhau.
Tôi muốn cẩn thận thu thập và giữ gìn mọi thứ, để buộc nó vào tâm hồn tôi trong suốt hành trình của thời gian. Trên ngực trái còn in dấu ngọn đèn quê, một màu vàng lấp lánh. Ngày rõ ràng. Đèn quê – một khúc xạ diệu kỳ trong cảm nhận của riêng tôi. Đam mê cực độ.
Mộc Nhiên
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/den-que-a1496918.html” name=””]