Bà thấy dáng vẻ con mình gập ghềnh giữa Đông và Tây. Cô khuyên con trai, nếu chồng chưa quen đồ ăn Việt Nam thì nên học cách yêu thích món Âu, sống ở đó không cần phải hòa nhập.
Con gái cô gọi điện từ Thụy Điển để hỏi thăm sức khỏe của bố mẹ cô. Bà nghe thấy giọng con gái có vẻ không vui. Khi bà hỏi, con gái nói rằng cô lại cãi nhau với chồng về chủ đề bữa tối cũ. Tôi lấy nhau chưa đầy nửa năm, chồng thương vợ, lẽ ra cuộc sống phải ngập tràn niềm vui.
Thực ra tôi cũng rất vui, chỉ có vấn đề nhỏ là sở thích của chúng tôi quá khác nhau. Chồng tôi quen ăn đồ Tây, còn các con tôi thì luôn nhớ hương vị quê nhà.
Lúc đầu, hai vợ chồng cũng chiều chuộng vợ, ăn đồ Việt, chia sẻ những khác biệt ẩm thực với những người mới sang châu Âu; nhưng vài tuần sau… thật không thể chịu nổi. Chưa kể đến đồ ăn tẩm gia vị phong phú, bữa nào cũng có cơm, cơm trắng nguyên chất chứ không phải loại cơm nấu với các nguyên liệu khác như paella Tây Ban Nha hay risotto Ý, không phù hợp với khẩu vị người nước ngoài. thân thuộc.
Ở nước ngoài tôi rất thèm bữa ăn Việt Nam |
Hơn nữa, mặc dù siêu thị nơi tôi ở cũng có đồ ăn Việt Nam nhưng giá cả lại đắt đỏ nên chi phí bữa ăn cũng khá cao.
Tôi biết con tôi bướng bỉnh với hương vị Việt một phần là do ảnh hưởng của mẹ. Nhiều năm nay tôi đã quen với việc nấu nướng ở nhà, mẹ nấu ăn rất ngon nên khi đi làm tôi cũng mang theo cơm, cũng không quen ăn uống ở ngoài.
Cô từng tự hào về tài nấu nướng của mình và rất vui khi thấy hai đứa con của mình có sở thích tinh tế. Khỏi phải nói, chồng cô nói món nào cô nấu cũng ngon. Tôi nghĩ, trong thời đại đồ ăn nhanh và shipper giao đồ ăn, việc thích ăn tại nhà là một điều rất tốt. Chỉ khi vào bếp nấu lửa mới đỏ rực là sẽ có bữa cơm gia đình đầm ấm.
Người thích vào bếp không ngại chuẩn bị đồ ăn, họ chỉ sợ chế biến những món ăn không ai thưởng thức. Cô nấu ăn được khen ngợi, dù khó khăn nhưng cô thấy vui. Vì thế gia đình tôi hầu như không có khái niệm đi ăn ngoài hay gọi đồ ăn. Cuối tuần, chúng tôi vẫn tổ chức những bữa ăn tự nấu, chỉ thay đổi món ăn cầu kỳ hơn. Khi con gái chuẩn bị theo chồng ra nước ngoài, bà dặn con dù đi đâu cũng đừng quên cội nguồn, hãy giữ tiếng Việt và yêu quê hương.
Tôi là người kén ăn. Giống như bố mẹ tôi, tôi chỉ thích đồ ăn Việt Nam. Ở nhà, tôi vẫn thèm những bữa cơm nhà nấu nên tôi biết việc chuyển đến châu Âu sẽ cần thời gian để thích nghi.
Lúc đầu, khi biết nơi mình ở có thể mua đồ ăn Việt Nam, tôi rất thích và ngày nào cũng nấu. Những món ăn tôi dày công học hỏi từ mẹ rất ngon nhưng không phù hợp với khẩu vị người nước ngoài nên chồng tôi lúc đó nói không… để tôi nấu.
Nhưng anh ấy chỉ biết các món ăn châu Âu. Thế nên bữa ăn giống như một chiếc bập bênh, dù nghiêng bên nào cũng không xong. Sau đó cả hai nghĩ ra cách cân bằng cả bánh mì và cơm. Sau một thời gian, họ không thể theo kịp vì nó quá cồng kềnh. Cặp đôi vẫn kiên nhẫn chiều chuộng nhau nên tiếp tục bổ sung thực đơn xen kẽ ngày Đông, ngày Tây.
Về lâu dài, cảm giác không ổn vì trên bàn ăn có người ăn ngon miệng trong khi người kia không muốn chạm vào nĩa. Lần này cãi vã là do bé thèm nước mắm kho quá. Biết chồng không nghe thấy mùi, cô cẩn thận đợi đến khi anh ra khỏi nhà mới nấu ăn nhưng mùi thơm lan từ bếp sang nhà hàng xóm, người dân tưởng là do rò gas. Bạn nên gọi cho người quản lý căn hộ để báo cáo sự nguy hiểm. Nồi nước mắm gây náo loạn cả tòa nhà.
Nghe câu chuyện, tôi vẫn cảm thấy… ngán con rể Tây. Đi làm vất vả, về nhà cũng chẳng bình yên. Đối với một người yêu thích công việc bếp núc như cô, việc ăn uống chưa bao giờ là chuyện nhỏ. Cái bụng phải no thì tinh thần mới vui.
Có một thời, cô từng tự hào về khả năng nấu ăn ngon của mình. Nhưng giờ đây, điều này khiến cô mất kiên nhẫn, mong con mình… sẽ bớt khó khăn hơn để hòa nhập với cuộc sống mới. Văn hóa khác nhau, người kia đứng yên, muốn chung đường thì phải bước tiếp.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Beo.AI |
Cô nhớ đến tác phẩm Gió Đông, Gió Tây (Pearl S. Buck), trong đó cô con dâu được giáo dục theo kiểu phong kiến, lấy chồng du học, sau đó phải thay đổi bản thân để tiếp nhận những tư tưởng mới tiến bộ. vui mừng. Ở thời hiện đại, mẹ vẫn thấy con mình trong đó, gập ghềnh giữa Đông và Tây, nếu không bước ra khỏi bàn ăn, cuộc sống sẽ bớt hạnh phúc.
Cô khuyên con trai nếu chồng chưa quen món ăn Việt Nam thì nên học cách yêu thích món Âu, sống ở đó không cần phải hòa nhập. Hãy bắt đầu với những món ăn đơn giản, nấu theo sở thích của bản thân để làm quen, sau đó điều chỉnh để người khác có thể thưởng thức.
Bảo con tránh xa đồ ăn Việt một thời gian, cô cũng tiếc nuối nhưng việc vào nhà còn tùy phong tục nên bữa ăn không nên ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình. Bạn còn trẻ, chặng đường còn rất dài, tương lai bạn sẽ còn nhiều thời gian để thuyết phục chồng làm quen với hương vị Việt Nam, cũng giống như việc bạn yêu thích món Tây vì chồng vậy; Bởi dù là món Âu hay món Á, cơm nhà nấu cũng đủ ngon.
Nguyen Minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/du-au-hay-a-com-nha-la-ngon-a1502543.html” name=””]