Trở nên tích cực là tùy thuộc vào bạn. Điều quan trọng là có thể thực hành một mình mà không cảm thấy cô đơn. Tôi thích đi chơi một mình, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mình đi một mình, vì xung quanh có quá nhiều thứ khiến tôi bận rộn.
Bạn phàn nàn trên Facebook: “Chiều nào tôi cũng buồn vô cớ, buồn đến nỗi tim tôi như bị bóp nghẹt, nhưng bây giờ tôi không thể bật khóc như hồi còn bé. Giá như tôi có thể ngồi xuống và khóc.” , sẽ tuyệt lắm! Có phải vậy không? Tôi đang chán nản hay là do lười biếng và hành xử không lành mạnh?
Bạn vừa nghỉ hưu cách đây vài tháng. 2 đứa con đi học xa, trong nhà chỉ còn vợ chồng. Tôi biết bạn đang trong giai đoạn chưa thể “hòa nhập” với lối sống mới khi không còn bận rộn với công việc văn phòng hàng ngày nữa.
Một buổi sáng trong siêu thị, tôi gặp chú tôi, khoảng 75-78 tuổi, dáng người gầy gò, lưng có dấu hiệu gù. Anh đứng rất lâu ở quầy bán xoong chảo, lựa chọn, so sánh giá cả… Thấy tôi đứng gần đó, anh cầm chảo hỏi xem cái này có ngon không. Tôi kể với anh ấy, hôm nọ tôi thấy có một chị khen đồ dùng nhà bếp của hãng này rất tốt và dùng rất thích. Tôi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, hỏi xem anh ấy mua nó cho ai và tại sao anh ấy lại đi một mình. Ông nói muốn mua một chiếc chảo cho gia đình con trai nhưng thấy chiếc chảo ông dùng đã cũ. Sau đó, anh đến quầy bát tô, ngồi xuống để lựa chọn và chiêm ngưỡng.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Ở siêu thị, tôi thường gặp nhiều người bằng tuổi tôi hoặc lớn hơn. Họ cũng giống tôi, thích ngắm hàng, có khi chẳng mua gì cả. Họ coi việc đi siêu thị là một cách giải trí, vui chơi và “cập nhật” kiến thức về hàng hóa.
Khi mới chuyển đến quận 7, tôi đã mua ngay một chiếc xe đạp. Sau 5 năm đạp xe vào mỗi buổi sáng, tôi gần như đã “trượt” được hầu hết quận 7 và Nhà Bè. Chỗ nào có đường thì đi. Mỗi sáng, trước khi ra khỏi nhà, con tôi thường hỏi hôm nay mẹ làm gì, đi đâu, vì bé biết mẹ luôn không có thời gian rảnh.
Sau khi đạp xe về, tôi ăn sáng, lướt Facebook, nhắn tin cho bạn bè… Một ngày của tôi có thể là: đọc sách, xem phim, dọn dẹp nhà cửa, chơi nhạc, đi xe buýt. đi đây, đó… Tôi luôn bịa ra mọi việc để bận rộn.
Một điều nữa là học tiếng Anh. Mỗi ngày tôi đọc một bài báo. Nếu siêng năng thì đọc những bài viết dài, nếu lười biếng thì đọc những bài viết ngắn hoặc những câu chuyện hài hước. Tôi đọc thường xuyên nhưng hiếm khi nhớ được từ mới; ghi nhớ và quên rất nhanh. Tuy nhiên, tôi “tha thứ” cho bản thân về điều này và không ép trí nhớ của mình phải hoạt động thêm nữa. Tôi dành 1 ngày một tuần để đến bể bơi.
Thú vui cũng có thể là ngồi một mình trong quán cà phê nhìn ra sông hay đạp xe vòng quanh một nơi đầy cây xanh, không một bóng người, nghe tiếng cây lá xào xạc cũng thú vị. Tôi tin rằng việc hưởng thụ không nhất thiết phải tốn nhiều tiền mà chỉ giới hạn ở khả năng của mỗi người. Tôi chọn đi du lịch gần đó, trong nước, vòng quanh Đông Nam Á. Tận hưởng thiên nhiên hoang dã đã là hạnh phúc rồi.
Trở nên tích cực là tùy thuộc vào bạn. Điều quan trọng là có thể thực hành một mình mà không cảm thấy cô đơn. Tôi thích đi chơi một mình, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy mình đi một mình, vì xung quanh có quá nhiều thứ khiến tôi bận rộn.
Kim Duy
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/khong-de-minh-qua-ranh-a1504304.html” name=””]