Cô đóng vai nạn nhân trong mối quan hệ với chồng và cả trong mối quan hệ với con cái. Cô luôn sống với thái độ đổ lỗi cho mọi người.
Mai mở mắt khi mặt trời đã chiếu sáng trên giường cô, đồng hồ điểm 7 giờ. Chị hốt hoảng nhận ra tình hình rất cấp bách: 2 đứa con lớn cần đến trường tập trung lúc 8 giờ sáng.
Bé vẫn sốt từ chiều hôm qua đến tận khuya, uống thuốc hạ sốt mới ngủ thiếp đi. Mai nghĩ bữa sáng vội vàng là bánh mì và sữa, vội vàng đi mua rồi trở về nhà, gọi các con dậy.
Vừa quát đứa lớn, vừa dỗ đứa bé, vừa thông báo sự việc, chị Mai vừa giục con mau ăn. Mai luống cuống bảo hai đứa lớn chuẩn bị, rồi xuống sảnh chung cư dưới lầu đợi mẹ.
Còn Mai thay quần áo, chuẩn bị ba lô, bế con đến lớp giữ trẻ tạm thời. Chị định tạm thời để con ở đây để chị đưa hai đứa lớn đi học, nếu con sốt hay mệt quá sẽ gọi mẹ đến đón sau.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Trên đường về chung cư, trong đầu Mai lướt nhanh những suy nghĩ về tình trạng khó khăn hiện tại của mình. Cô thấy mình khổ sở. Cô nghĩ giá như chồng không đi công tác và có chồng giúp đỡ thì mọi chuyện đã không chồng chất và khổ sở như thế này. Rồi chị đổ lỗi cho chồng, ra đi mà không biết chọn thời điểm nào để đi vào thời điểm này.
Bà từng chứng kiến cảnh bà Hoa hàng xóm luôn một mình nuôi con khi chồng đi công tác xa và thầm cảm phục: “Nếu tôi mà như bà chắc tôi không sống nổi”. Cô cũng nói với chồng: “Anh muốn làm gì cũng được, kiếm được bao nhiêu tiền em không biết nhưng anh phải ở bên giúp đỡ em. Một mình em không thể nuôi ba đứa con được” .
Nhưng những lúc thế này vẫn xảy ra: chồng đi vắng, con ốm, đêm phải dậy chăm con, sáng đưa con đi học, công việc cá nhân chồng chất, hết điện thoại. ắc quy…
Mải mê suy nghĩ, vừa chạy thật nhanh đến sảnh chung cư, chị Mai đã thấy hai đứa con lớn đang đợi sẵn. Cô giục các con theo mẹ xuống tầng hầm lấy xe máy và bắt đầu vặn ga khi đồng hồ điểm 8 giờ.
Cô con gái 10 tuổi năm nay phải chuyển trường mới thúc giục: “Sao mẹ không đưa tụi con đi trước? Hôm khai giảng muộn quá. Mấy giờ rồi mẹ nhỉ? nhanh lên?”
Bà vừa lái xe vừa mắng con trai: “Con không nhìn thấy chính mình sao cứ trách mẹ? Con học lớp 5 rồi, ít nhất cũng có ý thức dậy sớm. Biết hôm nay là ngày Vào lớp mới con phải chuẩn bị tinh thần, biết sắp xếp ngăn nắp, tích cực giúp mẹ cũng chưa muộn, con không thấy mẹ vất vả, anh ốm, bố ốm sao? đi công tác, còn phải đưa đón hai con đi học, còn chưa kịp ăn sáng, con phải thương mẹ chứ đừng ngồi đó mà trách móc?”.
Mai không biết mấy đứa ngồi sau xe có nghe được tiếng mẹ nói không vì tiếng xe cộ ầm ĩ trên đường. Tôi chỉ im lặng. Mai cứ nói tục, mặc kệ, cho “đã là đàn bà”, trút hết bực dọc ra bên ngoài.
Rồi càng nói, Mai càng cảm thấy… có gì đó không ổn. Chẳng phải vừa rồi mắng con, suy nghĩ của cô cũng không khác gì con gái sao? Con gái trách mẹ làm mẹ muộn, trách chồng sao lại khiến mẹ khổ sở thế này? Rồi mẹ trách tôi không hiểu cho mẹ, chẳng phải mẹ cũng nghĩ cho tôi sao? Cô đóng vai nạn nhân trong mối quan hệ với chồng và cả trong mối quan hệ với con cái.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Bạn đã là một người mẹ biết tổ chức, biết mình trước khi đòi hỏi những điều đó từ con gái chưa?
Lịch làm việc của chồng chị đã cố định từ tháng trước, khi mọi việc trong nhà đã “yên bề gia thất”. Anh không chọn một ngày mọi thứ chồng chất như thế để ra đi bỏ mặc cô.
Cô yêu cầu chồng mang sạc điện thoại đến, khẳng định trong nhà còn một cục sạc khác nhưng cô từ chối đi tìm. Rồi chị nghĩ trường mới của con ở gần đây, ngoan cũng chưa muộn.
Đêm qua con ốm, sốt nhưng thật ra con ngủ rất ngon, mẹ chỉ dậy một lần cho con uống thuốc hạ sốt rồi mẹ đi ngủ. Và cô ấy nên chuẩn bị bữa sáng từ chiều hôm qua thay vì thức dậy vào buổi sáng để mua nó. Mẹ cũng nên kiểm tra tin nhắn của các lớp để biết cần chuẩn bị những gì để nhắc nhở các con chuẩn bị từ tối qua thay vì la mắng vội vàng vào sáng mai…
Chị tự hỏi, nếu những gì chị nói với con trước đó không phải là chỉ trích, mắng mỏ mà là xin lỗi, nhìn nhận lỗi lầm của mình thì sao? Một lớp học hoàn toàn mới với con, cô và các bạn đã điểm danh xong, ngồi ngay ngắn vào bàn và bắt đầu chương trình buổi họp. Lẽ ra tôi phải đến đó sớm hơn 5-10 phút để làm quen với môi trường mới…
Mai trở về nhà. Nhìn sang nhà bên cạnh, chị Hoa cũng một mình chăm sóc 2 đứa con mà không có chồng bên cạnh nhưng luôn thu xếp ổn thỏa. Trước câu hỏi của Mai, cô từng nói: “Hoàn cảnh nào mình cũng sống được, miễn đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh”.
Mai nhận ra, dường như cô luôn sống với thái độ đổ lỗi cho mọi thứ và mọi người xung quanh. Bà là một tấm gương xấu, đã dần biến con gái bà thành một người không hiểu và thông cảm cho người khác.
Cô nhận ra mình nên bắt đầu từ việc không đóng vai nạn nhân trong mọi việc. Vì mọi thứ tốt hay xấu vốn dĩ nằm ở cách bạn suy nghĩ và lựa chọn.
May mắn
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/ngung-dong-vai-nan-nhan-a1499195.html” name=””]