“Trời không làm người thất vọng, ông trời chỉ đang thử lòng người mà thôi.” Lời nói của mẹ là niềm tin mãnh liệt khi thấy đôi chân của bố đang dần hồi phục.
Chiều nào bố cũng quanh quẩn ngoài vườn hoa tỉa cành và tưới nước, có khi chỉ nhìn chúng và mỉm cười. Ẩn mình dưới tán lá xanh, hoa nở rộ và tỏa hương thơm ngào ngạt.
Tôi nhớ cách đây một thời gian, bố tôi ngã xuống hiên nhà vào một đêm lộng gió vì đột quỵ. Bán cầu não của người cha bị tổn thương nên vùng não chịu trách nhiệm điều khiển vận động trở nên mất kiểm soát, dẫn đến hai chân của người cha bị liệt.
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Shutterstock |
Mẹ tôi xanh xao gầy gò, nhìn chiếc xe lăn như thành viên mới bất đắc dĩ của gia đình. Đôi mắt bố hiện lên sự buồn bã, tội lỗi vì nghĩ mình là gánh nặng cho gia đình. Mẹ làm việc vất vả ở nhà máy rồi về lo cho bố từ việc ăn uống đến vệ sinh cá nhân. Hai anh em tôi đi học và đi làm, chúng tôi thay nhau giúp mẹ chăm sóc bố.
Một ngày nọ, mẹ tôi xin nghỉ làm ở nhà máy, dù biết rằng cả gia đình sẽ phải cố gắng rất nhiều để đối mặt với giai đoạn khó khăn, ít nhất là những khoản chi tiêu hàng tháng khi bố nằm liệt giường.
Mẹ trồng thêm nhiều hoa nữa ở vườn hoa cũ dọc hai bên lối vào và lối ra. Hàng ngày, mẹ nấu nước gừng và nước lá trầu ấm cho bố ngâm chân, rồi xoa bóp khắp chân cho bố. Đã bao lần bố tôi đứng dậy khỏi xe lăn tập đứng rồi lại ngồi xuống? Mẹ kiên trì động viên, rồi bố đứng vững, bám chặt vào thanh xà ngang inox mà anh tôi đã gọi thợ làm cho ông tập luyện.
Bố tôi chống tay vào xà ngang và đi bằng chân dù nửa bước chậm và khó khăn. Khi bố tôi đã quá mệt, mẹ tôi đỡ bố ngồi lên xe lăn để nghỉ ngơi. Hàng ngày, sáng chiều, mẹ giúp bố tập đi. “Trời không làm người thất vọng, ông trời chỉ đang thử lòng người mà thôi.” Lời nói của mẹ là niềm tin mãnh liệt khi thấy đôi chân của bố đang hồi phục theo chiều hướng tốt. Đôi mắt bố trở nên vui vẻ hơn và nụ cười dần trở lại trên khuôn mặt dài buồn bã của bố.
Ngày bố tập đi như trẻ thơ cũng là ngày vườn hoa nở rộ. Rồi rủ nhau cùng nở hoa như nối bước cha. Hoa nhài nhỏ, màu trắng và có mùi thơm. Cụm hoa cúc vàng đầy nụ như quả mâm xôi to tròn và đậu. Một đôi cánh bướm vỗ nhẹ xuống bông hoa mẫu đơn đỏ rực. Những bông hoa thạch thảo mảnh mai, dịu dàng bên giàn đậu biếc xanh đậm cùng lá và hoa.
Những khóm hồng đằng xa vẫn còn thơm ngát, ít nhiều đã vài năm tuổi. Màu hoa lung linh trong nắng sớm mai, hương hoa đọng lại suốt cả ngày. Cha tôi đi chậm rãi quanh sân, rồi dọc theo cổng mà không bám vào bất cứ thứ gì khác. Những bông hoa đung đưa theo gió, giống như hình bóng nhỏ bé của mẹ đang cười vỗ tay khen ngợi cha.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa – Internet |
Mẹ nhặt một giỏ hoa cúc vàng rực, hoa nhài trắng, hoa đậu xanh, phơi khô rồi pha trà uống. Những bông hoa đã cống hiến hương thơm của cuộc đời từ khi nở trên cây cho đến khi tàn, toàn thân vẫn trao tặng những vị ngọt tinh túy cho cuộc sống và con người. Tình yêu hoa cũng cao quý như tấm lòng người phụ nữ giàu lòng hy sinh. Bên bộ bàn ghế kê trước sân, mùi trà thoang thoảng gần xa, bố mẹ tôi đã bên nhau bao mùa và tràn ngập yêu thương.
Sau khi bình phục gần như hoàn toàn, cha Tắc Tác quay lại với công việc đúc chậu xi măng để trồng cây cảnh bán cho khách hàng. Mẹ tôi trở lại nhà máy như trước. Cha chăm sóc mẹ hàng ngày như cách bố chăm sóc vườn hoa hàng ngày. Con biết rằng trong trái tim bố, mẹ sẽ luôn là bông hoa đằm thắm, dịu dàng và đặc biệt nhất.
Moc Nhien
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hoa-me-trong-a1505981.html” name=””]