Vợ tôi có một đam mê vô tận với quần áo. Nàng vẫn thường thỏ thẻ: “Có lẽ kiếp trước em nghèo khổ, quần áo thiếu thốn nên kiếp này ông trời bù lại cho em sống trong nhung lụa”.
Nói vợ tôi sống trong nhung lụa quả không sai. Dù nhà chúng tôi chỉ là căn chung cư tầm trung, nhưng để chiều lòng vợ, tôi đã cho sửa sang lại, thiết kế một dãy tủ âm tường thật dài gồm 4 tủ để cô ấy thỏa sức bày biện, treo móc quần áo.
Ngoài dàn tủ ở phòng ngủ chính, ở 2 phòng ngủ phụ, mỗi phòng có 1 tủ lớn cũng dành cho cô ấy, tôi chỉ giữ lại 2 ngăn cho mình. Nhớ hồi chuyển nhà, chúng tôi thuê xe tải để chở đồ thì hơn phân nửa số thùng xếp lên xe là chứa quần áo của vợ.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Đọc đến đây, chắc nhiều người nghĩ vợ tôi là tiểu thư con nhà giàu. Nhưng không, ba mẹ cô ấy cũng chỉ là viên chức bình thường như bao người. Nhờ giữ dáng tốt nên dù đã bước sang tuổi 35 và có 2 con nhỏ, cô vẫn mặc vừa áo quần thời sinh viên.
Thói quen tích lũy quần áo – chỉ mua vào chứ không cho đi – khiến tủ đồ của vợ ngày một phình ra, đến độ gần như không còn khoảng trống nào để nhét, thậm chí nàng còn bắt đầu “lấn chiếm” tủ của chồng và các con. Sơ mi, quần jeans, áo thun, quần tây, áo kiểu, đầm, chân váy, vest… món gì nàng cũng có.
Tuy chưa thống kê, nhìn quy mô quần áo ken dày 5 chiếc tủ lớn, tôi nhẩm tính nếu mỗi ngày diện 1 bộ, có lẽ trọn năm vợ tôi chưa mặc trùng đồ.
Bạn có nghĩ tôi bực mình với thói quen tích trữ và mua sắm vô tận của vợ? Không. 15 năm về chung nhà, tôi chưa một lần phàn nàn về tật ham mặc đẹp của vợ. Tôi nghĩ đơn giản: ai cũng có đam mê, miễn đam mê đó lành mạnh, không ảnh hưởng đến cuộc sống của những người xung quanh thì chẳng việc gì phải bận tâm.
Vợ tôi có việc làm ổn định, chu toàn việc nhà cửa, con cái, nội – ngoại. Tiền tôi mang về, cô ấy chi tiêu hợp lý. Cưới nhau 15 năm, chúng tôi đã trả góp xong căn hộ, mua được ô tô và đang tiếp tục trả góp một mảnh vườn nho nhỏ.
Có khi tôi thoáng nghĩ, nếu vợ bớt sắm đồ, có lẽ chúng tôi tích lũy được nhiều hơn. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi cho rằng, vợ vui mới là quan trọng. Việc mua sắm khiến cô ấy vui vẻ, không khí gia đình cũng vui vẻ. Với tôi, chuyện ấy quan trọng hơn việc trả nợ ngân hàng sớm vài năm hay mua thêm miếng đất rộng hơn vài chục mét.
Sinh nhật tôi, vợ mua tặng đôi giày chạy bộ kèm theo lời nhắn: “Người ta nói phụ nữ có 20 năm là công chúa, 1 ngày làm hoàng hậu, 9 tháng làm quý phi và cả phần đời còn lại làm ô sin. Thế nhưng ở bên anh, em thấy mình ngày nào cũng là hoàng hậu. Cảm ơn anh, yêu anh mãi mãi”.
Ảnh mang tính minh họa – Shutterstock |
Tiết lộ thêm với các bạn: tôi là con nghiện chạy bộ. Hầu như ngày nghỉ, ngày lễ, thay vì sum họp gia đình, tôi và hội bạn thường có những chuyến chạy bộ cùng nhau. Chúng tôi còn đi tỉnh này, tỉnh khác tham dự các giải chạy nghiệp dư. Nếu như các chiến hữu thường bị vợ cằn nhằn, ghen tuông, thậm chí cấm vận không cho tham gia thì tôi luôn được vợ ủng hộ. Mỗi khi tôi thắng giải, nàng lại vui vẻ chúc mừng chồng.
Vì chiều theo sở thích của tôi, ngày lễ, nàng sẽ cùng con theo tôi trên những cung đường chạy. Ba chạy bộ với hội, mẹ và con đi tham quan, mua sắm. Tối đến, cả nhà đi ăn với nhau.
Niềm vui của tôi là những lần rong ruổi chinh phục các giải thưởng, còn niềm vui của vợ là những lúc lặng ngắm tủ quần áo đầy ắp, thỉnh thoảng lôi bộ này, bộ kia ra mặc và tạo dáng trước gương. Cuộc sống cứ thế thoải mái, nhẹ nhàng trôi.
Thế mới thấy, nếu biết bao dung và chiều chuộng sở thích, tánh tật nho nhỏ của nhau thì hạnh phúc chẳng ở đâu xa. Bao dung để nhẹ nhõm và an vui hay bực mình, ghim gút để chuốc lấy đau khổ – đó hoàn toàn nằm ở cách nhìn và góc nhìn của người trong cuộc.
Hải Minh
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hoang-hau-cua-long-anh-a1528276.html” name=””]