Nhìn quanh, tôi thấy tất cả đồ đạc đều bắt đầu cũ kỹ và xuống cấp. Tôi đã thảo luận với mẹ về những gì bà muốn mua từ bây giờ. Cô liên tục kêu gọi chị em tôi đóng góp “Nếu nhiều tay thì hãy vỗ tay và hét lên”.
Mẹ chia sẻ niềm vui nỗi buồn với chị em tôi. Chúng tôi đi học về, mẹ tôi mở cổng và bắt đầu nói chuyện. Khi mẹ vui thì hai chị em tôi cũng vui nhưng khi mẹ buồn thì không khí cũng u sầu. Mẹ là người nội trợ nên mọi việc nhà đều do mẹ đảm nhiệm. Những ngày kém vui, bát chưa rửa, nhà chưa dọn, mẹ lại than thở về nỗi bất hạnh của mình, nói rằng mẹ có 2 cô con gái đang là sinh viên nhưng không biết giúp đỡ mẹ việc nhà, và cũng không biết giúp đỡ mẹ việc nhà. không yêu cô ấy.
Nói thế chứ tôi và chị em khá lười biếng. Bố bảo là do mẹ quá chiều chuộng nên con cái hư, mẹ bảo là do chúng tôi kém ý thức. Bực bội vì tôi và chị bận học và không biết gì về nấu ăn, mẹ dọa sẽ về quê để trốn việc nhà nhàm chán. Có một lần mẹ tôi thực sự đã trở về quê hương. Lần đó, tôi và chị phải chia việc nhà thành nhiều công việc khác nhau. Chúng tôi nhận ra rằng công việc nội trợ không hề dễ dàng và nhàm chán. Chúng tôi chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để mẹ được về thật nhanh.
Mẹ vào. Dù không vừa lòng nhưng mẹ mong em và chị em sẽ tinh tấn và ngày càng đề cao. Ở quê, mẹ kể rằng dù các cô, các chú đã già nhưng họ vẫn làm mọi việc vì tôi và luôn “chém” tôi là con út, phải chiều chuộng. Nhưng tôi nghĩ, bây giờ tôi là người trẻ nhất, khỏe mạnh nhất trong gia đình, tôi phải chung tay giúp đỡ đám giỗ từ từ, đừng dựa vào việc là con út để ngồi chơi, giống như bạn, đừng dựa vào tôi làm bà nội trợ và giao mọi việc cho bạn. cho mẹ.
Hình minh họa |
Để giáo dục chúng tôi, mẹ tôi thường kết hợp kiểu…suy luận đó. Thực ra không phải vì giận đứa con lười biếng mà tôi bỏ đi về quê, mà vì nhớ quê hương nên tôi mới quay về. Mẹ tôi yêu quê hương, yêu gia đình ngoại tôi ở quê. Mỗi lần mẹ kể về kỷ niệm tuổi thơ, tôi thường thấy mẹ hay mơ màng… Mẹ thường nấu những món ăn đồng quê cho chúng tôi ăn, mẹ vẫn giữ giọng quê, ước mong khi về già sẽ được trở về quê hương. sống.
Yêu mẹ, chúng tôi dần cố gắng trưởng thành bằng việc làm việc nhà bên cạnh việc học. Tôi và chị gái đã làm việc cùng nhau được hơn một năm. Chỉ làm việc 2 ngày cuối tuần nhưng tiết kiệm được rất nhiều tiền. Trước đây, mẹ tôi làm nội trợ và đảm nhận thêm công việc gia công. Lương của bố cũng vừa phải, hai chị em tôi lại đi học nên kinh tế gia đình cũng hơi khó khăn.
Ngôi nhà mới được sửa sang lại nhưng nhìn xung quanh, tôi thấy tất cả mọi vật dụng đều bắt đầu cũ kỹ và xuống cấp. Tôi bàn với mẹ từ bây giờ mẹ muốn mua gì, mẹ liên tục kêu gọi chị em tôi góp ý “Nếu nhiều tay thì hãy vỗ tay và hét lên”. . Mẹ đồng ý.
Tháng 6 năm ngoái, gia đình tôi thay tủ lạnh, hai chị em tôi đóng góp 10 triệu đồng, phần còn lại là của bố mẹ. Tháng 8, khi thay tivi, hai chị em tôi cũng góp 10 triệu đồng. Tháng 11 này chúng tôi sẽ mua một chiếc tủ lạnh và thay cái tủ lạnh cũ trong phòng bố mẹ tôi bị rỉ nước.
Tất nhiên cũng là… “hợp tác”, chúng tôi thấy phương pháp này thiết thực nên rất dễ mua. Sau này, khi tôi tốt nghiệp và đi làm, chị em tôi chắc chắn sẽ không cần đến sự giúp đỡ của bố mẹ nữa. Lúc này, bố mẹ chúng ta cần phải nghỉ ngơi. Về vấn đề góp tiền mua sắm, bố tôi nói đùa rằng ông sợ một ngày nào đó khi chúng tôi lấy nhau, người này muốn tháo tivi, người kia muốn tháo máy điều hòa.
Lời nói đùa dễ thương quá! Con gái của bạn không thể tệ đến thế được. Từ khi đi làm chúng tôi không còn đòi tiền ăn sáng hay tiền xăng nữa. Tôi đọc được trong ánh mắt của các bậc cha mẹ niềm vui được con cái chia sẻ.
Song Nguyen
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/hop-tac-xa-trong-nha-a1504997.html” name=””]