Phụ nữ tự nguyện cho đi những tài nguyên của mình, ít nghĩ tới việc bù đắp lại. Vì vậy, nguồn tài nguyên của chị em cạn nhanh và chị em thường chỉ nhận ra khi đã muộn.
Sau một năm rưỡi giằng co các thủ tục đơn từ và hòa giải, vợ chồng Hằng dứt khoát chia tay. Ly hôn, Hằng 37 tuổi. 2 năm sau, chồng Hằng cưới vợ mới.
Họ vẫn sống cùng chung cư, chỉ khác tầng.
Vợ chồng khi xưa cùng làm nghề môi trường, Hằng bảo mình là một khu mỏ đã bị khai thác cạn, bây giờ có trang trí bồi đắp gì thêm cũng chỉ để làm… du lịch là cùng. Thật khó tìm, khó tin có ai đó sẽ gắn bó sâu sắc. Hằng vẫn đầu tư cho mình, hỗ trợ nhan sắc bằng tiến bộ công nghệ, thuốc men, vitamin, serum dưỡng chất. Nhưng hình như khó có gì bù lại nổi sự thiếu vắng người đàn ông trong đời người đàn bà. Hằng nói nếu được trở lại 3 năm về trước, chị sẽ đầu tư cho mình sớm hơn, ít ra, lúc đó mình đầu tư cũng còn có người khai thác…
Ảnh mang tính minh họa – SHUTTERSTOCK |
Chẳng biết bây giờ chồng Hằng đang khai thác khu mỏ tập 2, hay anh đang bị tập 2 coi như một khu mỏ giàu tài nguyên đáng khai thác. Cũng chẳng biết Hằng có nhận ra người khai thác không chỉ mang giới tính nam. Chúng ta đều khai thác lẫn nhau đó thôi. Chúng ta đều vơi cạn dần theo tuổi tác. Có nguồn tài nguyên nào là vô tận đâu. Điểm khác biệt là người phụ nữ tự nguyện cho đi những tài nguyên của mình, ít nghĩ tới việc bù đắp lại, hoặc họ thường cân nhắc đắn đo nhiều trước khi quyết định tự bù đắp cho mình. Vì vậy, nguồn tài nguyên của chị em cạn nhanh và chị em thường chỉ nhận ra khi đã muộn.
Mệt mỏi bận rộn khiến vợ chồng không còn thời gian dành cho nhau là chuyện thường của thời đại này, nhưng nếu ngày nào đó vợ chẳng hề bận tâm đến điều này nữa, nghĩa là sự quan tâm của vợ đang cạn dần.
Hôn nhân chỉ còn là đồng sàng dị mộng, tình yêu quay mặt vào tường, những giây phút cuồng nhiệt chỉ còn là quá khứ… nghĩa là mức độ thân mật đang cạn dần.
Vợ chẳng buồn ghen tuông, cũng không còn giận dỗi làm mình làm mẩy, nghĩa là tình cảm yêu đương đang cạn dần.
Tất cả đều là báo động, vạch đỏ với mỗi người có khác nhau, nhưng nếu không nhận thấy mức độ cạn dần này, lúc nào đó, chiếc xe hôn nhân sẽ tắt máy, dừng lại giữa đường vì hết sạch nhiên liệu.
Tuy vậy, “cạn” là trạng thái tích cực, nếu so với “kiệt”. Nhận ra điều gì đó đang cạn dần, mình sẽ không đến nỗi bất thần rơi vào cảnh cùng kiệt. Sao biết cạn tiền, cạn tình, thậm chí đi nhậu biết cạn ly, mà không biết rằng thân này cũng có khi cạn?
Biết lúc cạn, sẽ biết lúc đầy. Mãi mãi không thấy cạn cũng rủi ro như mãi mãi không thấy đầy, rồi sẽ hụt hẫng thất vọng về nhau, hay oán trách nhau bằng lời cay đắng.
Cuộc đời là một chuỗi mài mòn bất tận. Bao thứ dễ xài, long lanh phát tiết ra ngoài, ta đã sử dụng hết từ khi còn trẻ. Giờ chỉ còn lại những thứ khó xài, những thói tật cứng nhắc của chồng, những tài nguyên không hấp dẫn gì mấy của vợ. Nhưng nghĩ cho cùng, xấu tốt gì cũng là của nhà, để mình dùng. Mình không dùng cũng chẳng còn thứ gì khác.
Ta đã xài cạn đời nhau mà chưa bù đắp. Hay đúng ra, trong vô thức ta mong ngóng ai đó sẽ bù đắp cho mình. Vật chất không tự nhiên sinh ra, cũng không tự nhiên mất đi, nhìn thấy một phần mình đã chuyển thành con, đã chuyển thành chồng, đã chuyển thành công danh tiền bạc, mình thấy mình đã làm được nhiều điều. Thật vậy. Nhưng mình cũng hao hụt đi nhiều lắm.
Ảnh mang tính minh họa – JCOMP |
Cuối năm, nhớ câu “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”, chợt hiểu vì sao ông bà hay dành ngày cuối năm để kiểm đếm.
Em không bao giờ là người bủn xỉn, cũng không tính toán chi li những gì đã xài hết cho chồng con. Khi em ngồi ngó lại, kiểm đếm bản thân, em biết anh cũng sẽ có khi ngồi ngó lại đời mình, thấy buồn thấy vui vì những gì mình đang có, mình đang mất.
Em có thể bù đắp cho anh không? Anh có thể bù đắp cho em không?
Có, chúng ta cùng cố gắng. Nhưng có lẽ, trước tiên vẫn là tự mình bù đắp cho mình. Chỉ mình mới biết mình thiếu gì, cần bao nhiêu, bù vào chỗ nào, ở đâu trong mình có những khoảng trống. Mình không thể cho mình cạn kiệt, bởi kiệt sức thì làm sao cùng ai đi tới cuối đường đời.
Một buổi sáng cuối tuần, một ngày cuối năm, nếu vợ có nằm dài trên giường không tất bật xuống lo đồ ăn sáng, chồng hãy hiểu. Mình cùng thả đời nhau ra một chút, để tự sạc lại năng lượng cho mình. Rồi năng lượng đó cũng về anh, cũng về con mà thôi. Để có thể cho đi hào phóng, cần phải biết tự nạp cho mình nhiều lần hơn thế.
Hoàng Mai
[yeni-source src=”” alt_src=”https://www.phunuonline.com.vn/khi-biet-minh-dang-can-a1481980.html” name=””]